PHÁN QUYẾT - Trang 576

Không cần xem, Lý Cao Thành cũng biết nội dung của hai tập tài liệu

này là gì. Điều duy nhất khiến ông cảm thấy hơi lo lắng bồn chồn lại chính
là cuốn băng ghi âm nhỏ nhỏ kia.

Mấy ngày nay, thứ làm ông thấp thỏm bất an, ngủ không yên giấc

cũng chính là cuốn băng ghi âm này. Dường như chưa giây phút nào ông
thôi nghĩ về nó, rốt cục nó như thế nào? Trong đó nói những gì? Là ông nói
hay người khác nói? Nếu có lời ông nói thì nó được ghi âm ở đâu? Nếu
không phải lời ông thì sẽ là lời của những ai? Mấy ngày nay, hầu như ông
đều ngồi lật lại kĩ càng hồi ức về những mối quan hệ với bọn họ trong
những năm gần đây, nhưng cuối cùng vẫn chưa thể nhớ ra chỗ nào không
thỏa đáng. Nói thực, giữa ông và họ chưa từng có sự giao lưu thật sự, trước
khi họ đến nhà ông, ông và họ thậm chí còn chưa từng nói chuyện qua, tại
sao đột nhiên lại biến ra cái băng ghi âm làm chứng cứ?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một nơi khiến ông cảm thấy lo lắng: đó

là buổi tối hôm họ mang tiền đến nhà ông!

Ông chỉ nhớ tối hôm đó rất bận, rất loạn, vừa tiễn một tốp người ngoài

cổng, bước vào nhà lại có một đám người khác ngồi chờ, ngày hôm ấy đến
ông cũng không nhớ rõ mình rốt cuộc tiếp đón bao nhiêu nhóm người. Khi
vào nhà, tinh thần mệt mỏi chẳng nhận rõ ai với ai nữa, vì thế lúc này ông
hoàn toàn không nhớ nổi lúc đó đã nói những gì, và cái nguy hiểm nhất
chính là khi ấy hoàn toàn không biết, cũng hoàn toàn không nghĩ đến việc
trước khi ông về nhà, bọn họ đã đưa số tiền 30 vạn tệ ấy cho vợ ông, bà
Ngô Ái Trân!

Vấn đề là lúc đó mình nói những gì? Và những lời đó sao lại có thể trở

thành chứng cứ nhận hối lộ hay từ chối nhận hối lộ?

Nếu đúng là sự việc tối hôm đó thì tình hình có lẽ sẽ phức tạp rồi. Bởi

trong lúc không hề hay biết gì về số tiền 30 vạn tệ đó, nói không chừng, câu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.