PHÁN QUYẾT - Trang 66

Chỉ đơn giản là do công ty ngừng sản xuất, công nhân không có lương

thôi sao?

Không, tuyệt đối không phải. Nếu chỉ có thế, những người này sẽ

không nhìn ông với ánh mắt như vậy.

Có lẽ đến bây giờ, ông mới mập mờ hiểu ra sự việc không hề đơn giản

như ông tưởng.

Đã mấy chục năm rồi, ông từng làm chủ vô vàn những cuộc họp lớn

nhỏ khác nhau, nhưng chưa có cuộc họp nào lại khiến ông rơi vào thế bị
động trầm trọng, không biết nói gì như lần này.

Không biết nói gì, không biết nói từ đâu, nhưng lại không thể không

nói, thật không ngờ lại khó khăn đến vậy. Ông bất giác nhận thấy mình
đúng là một Thị trưởng bất tài, không có trình độ.

Thấy ông mãi không lên tiếng, bầu không khí ngày càng căng thẳng

hơn, hội trường bỗng chốc chìm trong màn tang tóc đến ngạt thở.

Không ai giúp ông giải vây, cũng không ai giúp ông chủ trì hội nghị,

càng không có bản thảo viết sẵn để ông đọc theo kịch bản. Tất cả chỉ một
mình ông, và cũng chỉ một mình ông đứng ra giải quyết. Đây là do tự ông
muốn thế. Nhưng, nếu ông không tự tìm đến cửa, thì việc này cuối cùng
cũng sẽ tự nhảy lên đầu ông thôi. Chủ động cũng tốt, bị động cũng tốt, vốn
dĩ đây đều là công việc của Thị trưởng mà.

Cố gắng sắp xếp lại mọi hỗn loạn trong đầu để nhanh chóng tập trung

lại, để nghĩ xem mình rối cuộc nên nói gì trước với đám đại biểu này.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng hét vọng lại từ số đông bên ngoài:

"Lắp loa vào, chúng tôi cũng muốn nghe Thị trưởng nói!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.