PHÁN QUYẾT - Trang 677

cũng không thể bắt được ông ta. Bởi những người này vốn đã bị mua chuộc
rồi, ai cũng biết ông ta làm nhiều chuyện xấu, nhưng ông thực sự muốn
điều tra ông ta đảm bảo chẳng thể điều tra ra nổi cái gì..."

"Cảm ơn ông, không ngờ ông vẫn còn lòng tốt đến vậy" Lý Cao Thành

uống cạn rượu trong ly, rồi từ từ đứng dậy nói, "Xem ra lúc đầu tôi chưa bị
mờ mắt, đến bây giờ, mấy người bộ hạ của tôi vẫn muốn bảo vệ tôi! Lại
còn khuyên răn tôi không một chút tư lợi cá nhân như vậy! Ha ha..."

Lý Cao Thành cười ha hả, tiếng cười mang nỗi căm uất đau thương,

cười đến mức lệ tuôn hai hàng.

"Thị trưởng Lý, ông sao vậy?" Quách Trung Diêu sợ hãi khi chứng

kiến dáng vẻ đó của Lý Cao Thành.

"...Quách Trung Diêu" Lý Cao Thành cúi người xuống, giống như

đang muốn thì thầm điều gì, "sao tôi có thể để một đống phân chó thối tha
như ông lừa gạt mình lâu như vậy? Cứ cho là mắt mù đi nữa thì chẳng lẽ
đầu óc tôi cũng bị quỷ tha đi rồi? Sao tôi lại không nhìn ra ông, một tên rùa
rụt cổ xấu xa khốn nạn!"

"Thị trưởng Lý...ông đã nói, ông sẽ không tức giận" Quách Trung

Diêu hoang mang.

"Ông tưởng tôi sẽ tức giận ông, cái thứ như ông đáng để tôi tức giận

sao? Là tôi đang giận chính mình! Lúc đầu để một kẻ như ông vào Đảng,
rồi trao lại chức quyền, tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ không thể tha thứ cho bản
thân mình được. Ông nghe đây, Quách Trung Diêu, tôi đã nói, hôm nay tôi
không tức giận với ông, nhưng tôi phải nói với ông hai câu. Mắt tôi lòa rồi,
mắt ông cũng lòa rồi! Ông còn lòa hơn tôi nhiều lắm! Trước đây tôi chỉ
nghĩ ông là một kẻ bình thường, là một tên ngốc vừa vô năng vừa không có
bản lĩnh! Vì thế mới biến ra Trung Dương thê thảm như vậy. Nhưng thật
không ngờ ông lại còn ngu ngốc như vậy! Ngu ngốc đến mức tưởng rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.