PHÁN QUYẾT - Trang 773

hầu như đã mất tất cả, ngay cả bản thân mình cũng không thể tự nuôi nổi
nữa rồi.

Lý Cao Thành: Vậy sau đó?

Bobern: Không có cách, tôi đành phải tìm công việc tạm thời, tôi làm

công nhân vận chuyển, công nhân bốc dỡ, công nhân vệ sinh, dù những
công việc đó tôi cũng thường làm không tốt. Nhưng đó không phải là điều
khiến tôi đau buồn nhất, làm không tốt tôi có thể từ từ học, vác nặng không
được thì tôi vác nhẹ, kiếm không được nhiều thì tôi kiếm ít. Điều làm tôi
buồn nhất là những đồng sự và công nhân cùng làm việc với tôi vừa nhận
ra tôi đã cười ha hả, nói rằng trước đây ông đứng khua chân múa tay trước
mặt tôi, cả ngày chỉ biết họp hành và ăn nói khoa trương, bây giờ thì cũng
giống chúng tôi thôi. Chúng ta coi như ngang bằng rồi, ông cũng nếm mùi
làm công nhân là như thế nào rồi.

Lý Cao Thành: Tôi nghĩ ông thực sự vô cùng buồn bã.

Bobern: Tôi buồn không phải vì bản thân mình, mà là buồn cho hành

vi trước đây của mình. Chúng tôi chấp chính bao nhiêu năm, đổi lại là
những trận cười và châm biếm của nhân dân, thật khiến người ta cảm thấy
đau lòng...

Không gian yên lặng.

Rất lâu sau, Lý Cao Thành mới chậm rãi nói:

"Tôi nghĩ chúng tôi sẽ không như vậy".

"Tôi cũng nghĩ vậy." Bobern trầm tư suy nghĩ, "Chúng ta hãy cạn ly vì

điều đó nào."

"Cạn ly!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.