PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 215

“Cháu thấy khốn khổ lắm.”
Sao lại khốn khổ? Suýt tí nữa là ngồi bóc lịch rồi đấy! Lẽ ra cháu phải là

đứa trẻ vui nhất trần đời mới đúng!

“Cháu là đứa trẻ vui nhất trần đời.”
Thằng oắt con ích kỷ! Không thấy tội lỗi tí nào à?
“Cảnh sát Blaszkiewicz muốn biết con như thế nào”, mẹ giải thích. Một

lọn tóc rủ xuống mặt, bà vuốt nó lại, vắt ra sau tai. “Ông ấy muốn biết mọi
thứ đều ổn.”

“Mọi thứ ổn mà chú”, tôi nói với ông ấy.
“Nghe cũng mừng”, ông ấy nói. “Cháu có biết cháu rất may mắn có cơ

hội thứ hai không hả?” Ông ấy nói huyên thuyên một lát về cơ hội thứ hai.
Ông ấy nói về chuyện làm lại cuộc đời, khởi đầu mới và quay đầu là bờ.
Ngay lúc ông ấy dừng để lấy hơi, tôi liền cám ơn rồi chuồn ngay vào nhà.

Tôi ngồi ở bàn ăn, đợi cho Tack biến đi, nhưng ông ấy và mẹ tôi cứ nói

chuyện mãi. Cuối cùng, tôi đi ra cửa sau rồi rón rén sang bên hông nhà
nghe trộm họ nói chuyện. Thật bất ngờ, tôi phát hiện họ chả đả động gì đến
tôi cả! Họ đang nói về phần cuối loạt phim Dallas. Nữ anh hùng của bộ
phim, Pamela Ewing, đâm xe vào tàu chở dầu. Mẹ tôi tin chẳng ai sống sót
nổi sau vụ nổ kinh hoàng như thế. Tack khăng khăng đó chỉ là pha hành
động mạo hiểm nhằm tăng tỷ suất người xem và nhà sản xuất sẽ đưa cô ấy
trở lại, băng bó và chữa lành vết thương, vào tháng 9. Tôi đồ rằng chỉ có
mẹ tôi và Tack còn xem Dallas vào năm 1987 này.

“Lạ thật”, tôi nói với mẹ sau đó, khi Tack vào xe tuần tra và chạy đi.
Mẹ cứ chôn chân ở cửa trước, nhìn ra phía bãi cỏ. “Mai mẹ sẽ tạt qua

chỗ cửa hàng cây cảnh”, mẹ nói. “Có lẽ sẽ mua vài cây xanh. Sân trước nhà
mình trông thật thảm hại.”

Khoảnh sân trước của chúng tôi lúc nào cũng thế. Vạt cỏ mé hòm thư

lốm đốm vài ngọn bồ công anh và lưa thưa sỏi trắng mà chúng tôi từng rải
đầy mỗi độ xuân về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.