áo cánh màu trắng, không có tay. Trên tay cô cầm một chiếc khăn len thô
màu đỏ hiệu L. L. Bean. Mái tóc vàng của cô được chải sấy rất cẩn thận.
- Tôi xin lỗi! - Becker cài lại thắt lưng.
- Phòng nam bị… dù sao thì. Tôi đi ngay đây.
- Mẹ kiếp! Đồ đở hơi!
Becker giả bộ kinh ngạc. Những lời báng bổ, tục tĩu chui ra từ đôi môi cô
gái có vẻ không hợp- như thể rác rưởi chui ra từ chiếc bình sạch sẽ, tao nhã.
Nhưng khi Becker chăm chú quan sát cô ta, anh nhận thấy cô gái ấy không
phải tao nhã và sạch sẽ như anh nghĩ lúc đầu. Đôi mắt cô ta sưng húp và đỏ
ngầu, tay trái thì bị sưng tấy. Bên dưới vết tấy đỏ trên cánh tay, da thịt cô
gái tái nhợt.
Lạy chúa, Becker nghĩ thầm. Tiêm chích ma tuý chăng. Ai mà biết được?
- Ra khỏi đây! - cô ta quát hét lên - Đi ra ngay!
Trong giây lát, Becker bỗng quên đi tất cả, quên chiếc nhẫn, quên Cơ quan
An ninh Quốc gia, tất cả mọi thứ. Tâm trí anh giờ đây chỉ tập trung vào cô
gái trẻ kia. Có lẽ bố mẹ cô ta gửi cô ta sang đây với một khoá học dự bị nào
đó và một thẻ VISA - còn cô ta ở đây, kết liễu cuộc đời bằng cách một
mình trong phòng tắm giữa đêm khuya đế hút hít ma tuý.
- Cô không sao chứ - Anh vừa hỏi vừa lùi lại đằng sau về phía cửa.
- Tôi không làm sao hết - Giọng cô ta đầy vẻ ngạo mạn - Ông đi được rồi
đấy!
Becker quay người lại để đi. Anh nhìn cánh tay cô gái lần cuối với ánh mắt
đầy vẻ thương hại. David, mày chẳng giúp gì được đâu. Để mặc cô ta - Anh
ta nghĩ.