PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 146

Tôi ra vẻ xem thường mà đi tới, nhấc cửa sau của xe lên. Trong xe là cái túi
trắng bóng, phồng to. Một mùi hôi thối nồng nặc ập vào mặt, xem ra cái
mặt nạ này đúng là không loại được mùi thối thật. Lúc này ở bãi rác lắm
mùi lẫn lộn, lại đứng khá xa nên không cảm nhận được thứ mùi khác lạ của
thi thể thối rữa, một thứ mùi tanh tưởi hòa lẫn với chua thối, khiến dạ dày
người ta cồn lên không dứt.

Tôi lấy lại bình tĩnh, cùng Lý Hoa đưa túi ra khỏi xe, vừa may chiếc túi
cũng không quá nặng.

Khi chúng tôi đặt túi thi thể lên bàn giải phẫu, sư phụ cũng vừa thay đồ
xong, thầy đi tới bảo chúng tôi: “Mang hai lượt găng tay vào.”

Tôi lại liếc nhìn Lâm Đào, sợ cậu ta cười nhạo mình, thành ra cứng đầu
cứng cổ, cố làm như kinh nghiệm phong phú lắm, nói: “Không cần đâu ạ,
đeo hai tầng găng tay sẽ không còn cảm xúc ở ngón tay, các vết rách, vỡ
đều chẳng cảm nhận chi tiết được.”

Sư phụ nhìn tôi rồi không nói gì nữa.

Chúng tôi mở cái túi trắng ra, mùi thối nhanh chóng tăng lên vài lên, cậu
cảnh sát phụ trách quay phim lập tức giật mặt nạ xuống, chạy ra cửa nôn
mửa. Tôi cố gắng nén cảm giác lợm giọng lại.

Thi thể trong túi ở tình trạng cuộn lại, đầu hướng xuống dưới, chân hướng
lên trên. Đôi chân trần nằm ngay miệng túi, nhăn nheo, vàng ệch như mỡ
bò.

Sư phụ xem xét một lúc, nói: “Ừm, đúng là xác bị sáp hóa. Lôi ra xem
nào.”

[1] Một tỉnh của Trung Quốc rất lớn, vì thế có đôi khi đi làm việc trong tỉnh
cũng xa như ở Việt Nam đi từ Nam ra Bắc, bởi vậy mới gọi là đi công tác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.