PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 145

“Không cần đâu ạ, trước đây em chưa cần dùng bao giờ.” Tôi ra vẻ anh
hùng rơm nói.

“Anh cho rằng không đeo mặt nạ phòng độc thì trâu bò lắm à?” Sư phụ nói,
“Bác sĩ pháp y không biết tự bảo vệ mình thì còn chờ ai đến bảo vệ cho?”

“Hồi em đi học, thầy giáo bảo không thể đeo cái này, sẽ ảnh hưởng đến
khứu giác. Chẳng phải muốn phân biệt triệu chứng trúng độc cần phải dựa
vào khứu giác sao?” Tôi lý sự cùn.

“Hai mươi năm trước thì thế, giờ không làm như vậy nữa. Thời đại mũi chó
qua lâu rồi, bây giờ có thiết bị kiểm tra độc tố rồi còn cần các anh ngửi đấy
hả?”

Thấy Lâm Đào đứng cạnh ném cho tôi một ánh mắt khinh bỉ, tôi đành hậm
hực nhận lấy chiếc mặt nạ phòng độc.

“Thi thể có độ thối rữa cao sẽ tỏa ra khí độc, gây hại nghiêm trọng cho sức
khỏe của bác sĩ pháp y. Loại mặt nạ phòng độc này có thể loại bỏ phần lớn
khí độc từ thi thể, nhưng đừng hi vọng nó có thể ngăn được mùi hôi thối.
Mùi xác thối có khả năng lan tỏa cũng như bám dính rất mạnh, mặt nạ lại
không có công dụng loại trừ mùi. Chuẩn bị tâm lý đi, lát nữa muốn nôn thì
ra ngoài nôn, không ai chê cười các anh cả. Đừng cố chịu đựng làm gì, cẩn
thận lại phun luôn trong mặt nạ đấy.” Sư phụ cười xấu xa với chúng tôi.

Chỉ chốc lát sau, xe đưa thi thể từ hiện trường về nhà xác đã tới. Xe lao
nhanh như gió rồi bỗng phanh gấp lại. Ngay sau đó cửa xe bật mở, một
nhân viên nhà xác ngồi vị trí ghế phụ nhảy xuống. Toàn bộ động tác rất lưu
loát, làm liền một mạch. Anh ta vội vã chạy đi nôn thốc nôn tháo.

Người lái xe là một nhân viên khác đã có nhiều năm kinh nghiệm, anh mở
cửa bước xuống: “Các cậu tự bàn với nhau đi. Thối quá đi mất, có khi phải
mang xe ra phơi hai ngày mới hết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.