PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 152

“Chà vào tay ấy, ngẩn người cái gì nữa?”

Tôi nửa tin nửa ngờ cầm lấy rau thơm, ra sức chà xát lên tay, chà đến tận
khi nắm rau nát bấy. Không ngờ lại thần kỳ như vậy, hai tay toàn là mùi rau
thơm. Chẳng để ý gì thêm, tôi vội ăn cho no rồi cùng Lâm Đào quay về kí
túc xá. Đi cả ngày trời, người cũng bắt đầu có mùi, chúng tôi cùng đi tắm
rửa, thay quần áo. Khi Lâm Đào thoải mái tiến vào giấc ngủ, thì tôi phát
hiện mùi thối trở lại trên tay tôi. Cứ như vậy, sáng sớm hôm sau tôi chạy đi
mua mấy cân rau thơm, lúc nào cũng đem theo một ít, cần là mang ra chà
tay. Hai ngày sau mùi ôi thối ấy mới từ từ biến mất.

Một buổi sáng nọ, đúng lúc tôi đang thấy may mắn vì thoát khỏi mùi thối
kinh khủng kia, sư phụ điện thoại cho tôi: “Theo tôi đến đồn cảnh sát, tìm
được nguồn gốc thi thể rồi.”

Tôi vội vã theo thầy tới đồn cảnh sát phố số 5. Trong phòng tiếp dân có một
người đàn ông trẻ ngồi gục đầu trên ghế.

Đội trưởng đội hình sự nói với sư phụ: “Ngày 8 tháng 5 năm nay, người đàn
ông này đến đồn chúng tôi báo án, nói rằng vợ anh ta có thể đã bị tấn công
rồi mất tích. Hôm nay chúng tôi tìm đến anh ta, cho anh ta thấy ảnh chụp
quần áo của thi thể, kiểm tra thông tin cơ bản đều thấy rất trùng khớp.
Chúng tôi đang hoàn tất công tác xác minh. Cơ bản cũng chắc đến chín
phần mười rồi.”

“Chàng trai, kể lại toàn bộ sự việc cho tôi nghe đi.” Sư phụ đặt câu hỏi cho
người đàn ông kia.

“Hơn hai tháng trước, tôi cùng Trương Nguyệt đến rừng cây phía Đông
thành phố để nói chuyện.” Người đó khe khẽ nói.

“Ý cậu là cánh rừng nhỏ cách bãi rác phía Đông 500 mét?” Sư phụ hỏi.

“Đúng vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.