PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 162

“Tôi không có nhiều tiền như vậy. Anh xem, nhà tôi nghèo…” Người phụ
nữ khóc không ra nước mắt.

“Đừng kích động, anh buông tay ra đi!” Cảnh sát khu vực thấy người kia
muốn đánh phụ nữ, liền can ngăn.

“Có khi lát nữa chồng cô ấy liên lạc lại thì sao, anh nóng nảy làm gì. Chỉ có
mấy nghìn tệ, việc gì phải lôi nhau lên đồn thế này?” Bên ngoài có một
người lớn tuổi hiểu biết nói.

Ở trước đồn công an thường có những vụ việc loại này, cảnh sát đều quen
cả rồi, nhưng đối với người mới vào nghề như tôi thì vẫn bỡ ngỡ lắm, vì
vậy tôi đi ra ngoài xem cho rõ ngọn nguồn.

Trước sự hòa giải của cảnh sát, hai bên đều nhanh chóng bình tĩnh lại,
người đàn ông trung niên kia mới kể lại toàn bộ sự tình.

Ông ta tên Vương Khải, bị sỏi mật nặng, bệnh tật khiến cho ông ta đau đớn
vô cùng, được một thời gian thì không chịu nổi nữa, liền quyết định cầm
năm nghìn tệ tích cóp được vào thành phố phẫu thuật lấy sỏi. Ông ta đến
bệnh viện do thầy lang trong thôn tên Lý Giải Phóng giới thiệu. Lý Giải
Phóng là hàng xóm của ông ta, năm nay hơn năm mươi tuổi, do trước đây
tự học được chút ít y thuật, bèn mở phòng khám trong thôn để mưu sinh.
Sau này việc chữa bệnh đều chính quy hơn, phòng khám của gã cũng lụn
bại dần, gã chỉ có thể chữa chui mấy bệnh đau đầu, cảm cúm lặt vặt. Ngoài
ra, gã còn làm môi giới cho bệnh viện tuyến hai, kiếm mấy đồng phần trăm
từ tiền chữa trị.

Lần này Vương Khải tìm Lý Giải Phóng nhờ giúp đỡ, gã liền dẫn ông ta
vào bệnh viện thành phố, sau đó ở lại trong viện cùng tiến hành kiểm tra
trước phẫu thuật. Mấy ngày nay, Lý Giải Phóng cũng có tình có nghĩa, nhận
tiền rồi phụ trách chăm sóc Vương Khải vốn không thân thích. Trước khi
phẫu thuật một ngày, Vương Khải phải thay quần áo bệnh nhân nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.