PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 163

không có chỗ cất ba nghìn tệ còn lại, nghĩ tới bọn trộm cắp dạo này hoành
hành ngang ngược, ông ta liền đem tiền gửi Lý Giải Phóng. Không ngờ đến
nửa đêm thì gã ta mất tích, gọi di động cũng không bắt máy. Vương Khải lo
lắng suốt một đêm, sáng ra vẫn không thấy tin gì của Lý Giải Phóng. Vì quá
nóng lòng, ông ta gọi điện cho vợ gã thì biết gã không về thôn. Là hàng
xóm nên Vương Khải cũng biết Lý Giải Phóng vốn chẳng phải hạng tử tế
gì, cờ bạc rượu chè có đủ, thuộc dạng phải tránh càng xa càng tốt. Ông ta
sốt ruột quá, vội về lôi vợ Lý Giải Phòng lên đồn công an. Vợ Lý Giải
Phóng kém gã mười tuổi, bình thường vẫn bị gã đánh chửi, giờ cũng mờ
mịt chẳng biết gì, càng nói càng không nên lời.

Sự việc nghe có vẻ đơn giản, hẳn là Lý Giải Phóng trộm tiền mang đi, tiêu
xài rồi thì trốn nợ. Người hóng chuyện thấy chẳng có gì mới liền giải tán.

Lúc đó công việc của tôi đang rất thuận lợi. Vụ án kêu oan được xử lý kịp
thời, đương sự cũng tin phục kết quả phúc tra của chúng tôi. Sau khi hoàn
thiện báo cáo công tác, chúng tôi quyết định sáng hôm sau mới quay về Sở.
Sư phụ có thói quen sống rất lành mạnh, ngủ sớm dậy sớm. Nhưng đám trẻ
chúng tôi lại thích thức đêm đọc sách, vui chơi này nọ. Sáng hôm sau, mới
sáu rưỡi đã thấy sư phụ đi gõ cửa phòng tôi, bảo muốn về Sở ngay để kịp
điểm danh buổi sáng.

Tôi ngái ngủ lên xe về Sở. Vào sáng sớm trên đường không có mấy xe cộ,
nhưng khi đến ngoại ô thành phố, chúng tôi thấy bên đường có một chiếc xe
cảnh sát đèn nháy lập lòe, hai vị cảnh sát đang ngồi xổm kiểm tra một người
nằm trên mặt đất.

“Dừng lại.” Sư phụ nói với người lái xe.

Tôi cùng sư phụ nhảy xuống xe, nghe thấy một cảnh sát gọi 120[1]: “Ở
ngoại ô, trên đường Đông Nam, đối diện nhà máy phân hóa học có một
người bị tai nạn giao thông, vẫn còn thở, mọi người mau đến đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.