Phần 2
Lần đầu tiên xem người ta giải phẫu tử thi, người bị giải phẫu lại là cậu bạn
cùng bàn hồi tiểu học. Đây nhất định chỉ là ảo giác mà thôi, ông trời kia sao
có thể tàn nhẫn trêu đủa tôi như vậy chứ?
Anh Thánh Binh có lẽ đã nhìn ra biểu hiện khác thường của tôi. “Sao thế?
Chịu không nổi à? Thi thể mà chịu không nổi thì định làm pháp y kiểu gì
hả!”
Tôi chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình. “Không, không phải…
Nhiêu Bác…Cậu ấy là bạn học của em.”
“Hả? Thế sao?” Anh Thánh Binh cũng lộ vẻ mặt ngạc nhiên, “Vậy cậu có
muốn về trước không?”
Tôi run rẩy mất 10 giây, cuối cùng vẫn quyết định “Em không đi, em sẽ
xem các anh làm.” Nếu như cửa ải này còn không thể vượt qua, vậy tôi làm
pháp y thế nào được.
Anh Thánh Binh liếc nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi, “Được, xem thôi
cũng được, coi như rèn luyện đi. Khi nào chịu không nổi thì lên xe về,
không sao đâu.”
“Em chịu được”. Toàn thân tôi đã chết lặng, nhưng chẳng biết lấy dũng khí
nào mà vẫn đứng ở đó, nhìn bàn giải phẫu chằm chằm, không hề di chuyển.
Túi bọc thi thể cuối cùng cũng được gỡ bỏ hết. Người bạn cùng bàn cũ của
tôi, bây giờ nằm thẳng tắp trước mặt tôi, một cánh tay của cậu ấy vì đã cứng
lại mà hơi co lên, mi mắt hơi nhếch, tựa như vẫn đang nhìn gì đó. Hóa ra
chẳng giống như trong sách vở vẫn nói, rằng khi người ta chết đi như chìm
vào giấc ngủ dài. Chiếc áo thun trắng trên người cậu bị máu nhuộm đỏ, máu