PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 15

Hiện giờ đang là giữa mùa hè nóng bức, nhưng khi bước vào phòng giải
phẫu, sau lưng tôi tự nhiên ùa tới từng đợt khí lạnh.

Thật ra khi đó không nơi nào có phòng giải phẫu tử thi đạt chuẩn cả, giỏi
lắm cũng chỉ có một gian phòng nhỏ, người ta dùng gạch dựng tạm một bàn
giải phẫu, trên cửa sổ gắn thêm một cái quạt thông gió. Điều kiện như thế
coi như tạm được rồi. Ít nhất là vào mùa đông, đứng trong phòng không lo
gió lạnh, thế nhưng đến mùa hè lại khiến thi thể dễ bị phân hủy, khí hơi xuất
hiện trong quá trình phân hủy không thể thoát ra ngoài, phòng giải phẫu lúc
đó sẽ thành phòng toàn khí độc. Cho nên thời ấy phòng giải phẫu rất có tính
mùa vụ.

Trên bàn giải phẫu chỉ có một túi bọc thi thể trắng toát, do trong phòng
không có ánh sáng mặt trời nên trông càng âm trầm đáng sợ.

“Mang ra ngoài đi, ở đây không khí không tốt.” Anh Thánh Binh vừa nói
vừa lôi ra một chiếc giường di động. Hai bác sĩ pháp y khác bèn đeo găng
tay lên, cùng nhẹ nhàng đưa thi thể lên giường di động. Tôi đứng bên cạnh
không nhịn được mà cảm khái, con người một khi không còn hơi thở thì
dường như dần trở thành vật vô tri.

Bọn họ đẩy thi thể về phía hành lang đằng sau gian hỏa táng, tôi nghĩ đó
chính là “phòng giải phẫu ngoài trời” của họ. Thật ra giải phẫu lộ thiên thế
này rất phản khoa học, nhưng điều kiện có hạn, dù hiện giờ đã là hơn mười
năm sau ngày đó, nhưng còn rất nhiều nơi vẫn chỉ có thể áp dụng phương
pháp giải phẫu ngoài trời như vậy.

Tôi lầm lũi đi theo sau các anh, trong lòng dần rối loạn. Rổt cuộc Nhiêu
Bác này có phải Nhiêu Bác mà tôi quen không?

Giường gấp được chuyển đến nơi, công việc của anh Thánh Binh cũng bắt
đầu. Khuôn mặt anh hết sức nghiêm túc, động tác cẩn thận tỉ mỉ, chậm rãi
kéo khóa túi bọc thi thể ra. Tim tôi đập càng lúc càng nhanh. Mười tám năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.