PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 170

Sư phụ nói xong rồi cười lạnh lẽo, cả phòng không ai cười, mọi người đều
chăm chú suy nghĩ.

“Không chỉ vậy, chúng ta cũng biết, đối với tai nạn giao thông thì nơi va
chạm thường là xe và mặt đất, đây đều là những thứ có bề mặt thô ráp.” Sư
phụ chỉ nền xi măng, “Con người nếu tiếp xúc với mặt đất trong tình trạng
lăn nhanh, lôi kéo, té ngã… đều sẽ bị trầy da. Mà thi thể trong vụ này lại
không bị trầy xước gì cả.”

Ngay cả tôi cũng không chú ý tới chi tiết này. Sư phụ nhanh chóng đổi ảnh
chụp, xem xét từ mặt ngoài da của thi thể, quả thật không hề có trầy da hoặc
bầm tím.

“Nghe ngài nói, chúng tôi cũng cho rằng đây thực sự là một vụ tấn công
trực tiếp vào đầu dẫn đến hôn mê sâu, sau đó ném thi thể ra đường.” Đội
trưởng đội hình sự tiếp lời, “Nhưng vụ án kiểu này rất khó tìm manh mối,
không biết chúng tôi nên bắt đầu từ đâu đây?”

“Bây giờ chúng ta bàn đến công cụ gây ra vết thương. Như vừa nãy đã nói,
tôi nhận định đây không phải tai nạn giao thông một phần là do công cụ gây
ra vết thương.”

Dường như hỏi một đằng, sư phụ tôi lại trả lời một nẻo, điều đó khiến cho
đội trưởng đội hình sự hơi lúng túng.

Lúc này tôi lặng đứng trầm tư suy nghĩ. Sau khi làm toàn bộ các bước kiểm
tra, tôi cũng mơ hồ cảm thấy công cụ gây ra vết thương trong vụ án này
không thuộc về bất cứ chiếc xe nào. Thế nhưng tôi lại chẳng thể giải thích
một cách có căn cứ, kinh nghiệm của tôi cho thấy vật đó là vật mềm, nhưng
vật mềm làm gãy xương sọ bằng cách nào?

“Mọi người nhìn đây, chỗ này dù gãy xương sọ nhưng tổn thương trên da
lại rất nhẹ.” Sư phụ dùng bút laze chỉ vào ảnh chụp phần trán của thi thể,
nói: “Ngoài bề mặt da không có dấu vết, không trầy da, tầng da dưới cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.