PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 179

“Hỏa hoạn ạ? Tử vong không bình thường mà chúng ta vẫn phải đi à?” Nửa
năm chuyên làm án mạng, những vụ tử vong không bình thường đối với tôi
đã dễ như ăn cháo, tôi vẫn còn hi vọng mình không nhất thiết phải đi.

“Chết đến ba người, chúng ta bắt buộc phải tới đó, không cần quan tâm tính
chất. Còn nữa, anh có dám đảm bảo đó không phải giết người trước, đốt xác
sau không?” Sư phụ nói, “Không nhiều lời, phải đến đúng giờ đấy.”

Trước đây cứ nghe có án là tôi sẽ sung sướng đi ngay, nhưng lần này cúp
máy xong, trong lòng vô cùng áy náy.

“Đi đi, lát nữa em tự bắt xe về.” Chị bé Linh Đang của tôi cười hì hì nói,
nhưng mắt lại hoe đỏ. Chúng tôi yêu được mấy ngày, gần nhau thì ít, xa
nhau thì nhiều. Chung quy lại, cô ấy cũng tốt nghiệp ngành Pháp y ra, tố
chất rất cao, hiểu công việc là thế nào, vì vậy Linh Đang lau nước mắt, cười
ranh mãnh an ủi tôi, “Anh đi đi, lần sau em sẽ đòi nợ anh một bữa ra trò!”

Hai mươi phút sau, tôi đã cùng sư phụ lên xe, đi đến huyện Thanh Hạ cách
thành phố hơn 200km. Đường về vùng nông thôn nhỏ hẹp, đêm đen buông
xuống đặc quánh, trừ những thứ nằm trong tầm đèn xe chiếu được, còn lại
không thể nhìn thấy gì hết. Bốn phía im ắng, không khí Giáng Sinh chốn
thành thị náo nhiệt đã bị đẩy xa hàng trăm dặm.

Bỗng nhiên xe phanh gấp, anh Nguyễn lái xe vội nói: “A, xin lỗi!” Tôi
hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa sổ tối om, hỏi: “Sao thế?”

“Một con mèo nhỏ chạy ngang qua đường, tôi không kịp phanh, hình như
chẹt chết nó rồi.” Anh Nguyễn nói.

Trong lòng tôi hơi thắt lại, lặng thầm thương thay cho chú mèo xui xẻo,
trong phút chốc đã mất đi một sinh mệnh nhỏ bé. Không biết đêm nay, tại
hiện trường chúng tôi đang đến sẽ là thảm trạng gì đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.