PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 180

“Thật là một Giáng Sinh không an lành!” Sư phụ nãy giờ vẫn trầm mặc
bỗng thở dài.

10 giờ đêm, cuối cùng chúng tôi cũng tới nơi hiện trường thảm khốc.

Đây là một tòa nhà nhỏ có một cổng, trong phạm vi mấy dặm xung quanh
đều không có người nào khác sinh sống. Bên trong có hai gian nhà gạch,
hiện giờ đã mất cả nóc nhà, một gian còn sụp quá nửa. Khắp nơi trong nhà
toàn là những vũng nước đọng, dường như phải dùng hai chiếc xe cứu hỏa
chạy hết công suất mới có thể dập tắt trận hỏa hoạn này. Lúc này cả khu nhà
vẫn còn bốc khói đen nóng hầm hập.

Ngoài cửa đã chăng giải phân cách, đèn lớn trên nóc xe khám nghiệm chiếu
sáng rực cả hiện trường. Vài cảnh sát hình sự mặc thường phục đang tản ra
hỏi thăm những người trong đội cứu hỏa và dân làng gần đó.

“Trước hết tìm hiểu sơ bộ về tình huống vụ việc đi.” Sư phụ cau mày nhìn
hiện trường hỗn loạn nói, “Hiện trường thế này tương đối khó khám
nghiệm, cả một đống lộn xộn, đám cháy cũng phá hủy một phần dấu vết
rồi.”

Thầy dạo một vòng quanh khu vực bên ngoài dải phân cách, chắp tay sau
lưng, vừa cạ chân cho rơi hết bùn đất, vừa hỏi han người báo án về tình
huống xảy ra vụ việc.

“Nhà tôi cách đây 3 dặm.” Người đó rất nhiệt tình chỉ về phía xa xa, nói,
“Khoảng 5 giờ chiều trời bắt đầu xẩm tối, tôi thấy bên này có khói bốc lên,
còn có cả ánh lửa. Ban đầu tôi tưởng họ đốt thứ gì, sau lại thấy không ổn vì
lửa bốc lên cao quá, tôi liền nhanh chóng gọi 119. Gọi điện báo xong tôi
chạy đến đây ngay, nhà cửa cháy hết cả, tôi cũng không vào được, bèn gọi
‘lão Hạ, lão Hạ’, nhưng không thấy động tĩnh gì. Sau nghe đội cứu hỏa nói
lão Hạ chết cháy rồi.” Người báo án là một người đàn ông trung niên
khoảng hơn năm mươi tuổi, hai mắt sưng đỏ, dường như đã khóc rất nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.