PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 182

Tôi đi theo sư phụ, cả tòa nhà đã bị cháy đến mức hoàn toàn thay đổi, đập
vào mặt là một mùi khét lẹt nồng nặc, không phân biệt được đâu là mùi gỗ
cháy, đâu là mùi thịt người.

“Sư phụ cẩn thận đấy.” Gian nhà đổ sụp quá nửa thoạt nhìn trống trải,
nhưng đất cát thỉnh thoảng vẫn rơi xuống, tôi vừa đi vừa run sợ, “Gian nhà
này có thể sập bất cứ lúc nào.”

“Khi chúng ta xem xét hiện trường có thể gặp nhiều loại nguy hiểm, có khi
là hiện trường toàn khí độc, lại có hiện trường sẵn sàng nổ tung, đương
nhiên cũng có khả năng nhà cửa bị sập.” Sư phụ gật đầu nói, “Anh có ý
thức bảo vệ bản thân rất tốt, nhưng chẳng thể chỉ vì thấy hiện trường nguy
hiểm mà bỏ đó không khám nghiệm, đó là chức trách của chúng ta, không
thể thoái thác được.” Sư phụ đội chiếc mũ do kỹ thuật viên cung cấp, đi vào
hiện trường.

Chúng tôi tiến tới gian nhà thứ nhất chưa bị sập nhưng mái nhà đã không
còn, phát hiện đây là gian bếp và nhà kho. Trên bệ bếp có bốn cái bát trống
không và một nồi mì. Vách tường bị khói hun đen nhánh ướt đẫm nước,
trên mặt đất toàn là nước đọng. Không còn gì để khám tra, chúng tôi đi sang
gian nhà đã bị sụp quá nửa.

Tôi day day mũi theo bản năng. Làm bác sĩ pháp y đã lâu, tôi dần hình
thành một thói quen, khi gặp những hiện trường và những thi thể có mùi lạ,
tôi đều day mạnh lên mũi vài lần. Không biết có phải do tác dụng tâm lý
hay không, nhưng thực sự có hiệu quả, day mũi như thế sẽ không còn cảm
thấy mùi lạ khó chịu nữa.

Dĩ nhiên sư phụ biết thói quen này của tôi, cười hỏi: “Không phải chứ, thi
thể thối rữa có thế có mùi khó ngửi, nhưng thi thể bị cháy cũng chẳng khó
ngửi lắm, đều là mùi thịt chín cả mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.