PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 186

“Không còn việc gì nữa đúng không? Không còn thì tôi đi đây.” Người
quản lý nhà xác ngáp dài nói.

“Tìm cho tôi một chiếc giường đặt vừa ba thi thể đi, như vậy thì không cần
ngồi xổm giải phẫu.” Sư phụ nói.

“À, chờ chút.” Quản lý nhà xác tỏ vẻ nôn nóng, “Ngày mai giải phẫu không
được ư? Sao phải cần gấp như vậy, cũng đã 12 giờ rồi.”

“Thân nhân của người chết nhất định sẽ không chờ được.” Sư phụ trầm
giọng nói.

Ba thi thể nhanh chóng được đặt ngay ngắn lên giường. Vừa kéo miệng túi
đựng thi thể ra đã thấy mùi khét của thịt cháy tràn ngập khắp không gian bãi
đất trống. Tuy rằng dạ dày tôi đã trống rỗng từ lâu, nhưng cứ nghĩ đến bữa
thịt nướng ăn lúc tối là dịch vị lại trào lên.

“Trước hết cần xác định những người này bị chết cháy hay chết rồi mới bị
đốt xác, việc này là mấu chốt để xác định tính chất vụ việc.” Sư phụ hẳn là
muốn khảo sát kiến thức của tôi, hỏi “Chết cháy và bị đốt cháy sau khi chết
có gì khác nhau?”

“Xem độ bỏng trên da, xem phản ứng sinh hoạt, xem có nốt hồng, mụn
nước hay không.” Tôi nghĩ chuyện nhỏ này sao có thể làm khó được tôi.
Tuy rằng tôi phản ứng rất nhanh, nhưng bị mắng cũng nhanh không kém.

“Dốt! Than hóa rồi còn nhìn phản ứng sinh hoạt gì nữa?” Sư phụ nói.

“Em còn chưa nói xong mà.” Tôi không phục lắm, “Quan trọng là phải xem
đường hô hấp của người chết có dấu vết khói bụi không.”

“Ừm, còn phải xem đường hô hấp và phổi có bị tổn thương do nhiệt hay
không. Đồng thời phải xem có triệu chứng trúng độc oxit carbon không.”
Sư phụ nhấn mạnh, “Rất nhiều người chưa kịp hít phải khói bụi trong đám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.