PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 238

“Chỉ đi hỏi han rồi ghi chép ra mấy đoạn thế này?” Trung đoàn trưởng ném
mạnh hồ sơ xuống bàn, giận dữ nói, “Vốn định khen thành tích phá án của
các cậu, nhưng các cậu tự nhìn tập hồ sơ này xem, có ra cái thể thống gì
không?”

Lãnh đạo Cục công an Thu Lĩnh và đội trưởng đội hình sự cúi đầu xấu hổ.

“Vụ án này thật sự rất khó.” Đội trưởng đội hình sự cảm thấy rất oan ức,
“Vị trí xa xôi, điều tra lại chẳng có kết quả, bên kỹ thuật cũng không giúp gì
được.”

“Lại còn dám trốn tránh trách nhiệm? Phá án không được ai cũng phải chịu
trách nhiệm, đổ hết lỗi cho kỹ thuật là được à? Bình thường cậu coi trọng
bên kỹ thuật lắm hả?” Anh đội trưởng càng giải thích, Trung đoàn trưởng
càng giận dữ. Tất nhiên tôi thấy sư phụ cũng đang nổi giận. Ở một số nơi
đúng là có hiện tượng như vậy, phá được án là công của đội điều tra, phá
không được thì là lỗi của kỹ thuật hình sự. Một vài bác sĩ pháp y còn tự tếu
táo bảo mình là cái bô, lúc người ta cần đi tiểu mới dùng đến mình, dùng
xong rồi thì ném dưới gầm giường không thèm hỏi han. May mà ở trên tỉnh,
lãnh đạo bên hình sự cũng rất coi trọng dân kỹ thuật, bởi vậy chúng tôi mới
có động lực làm việc.

“Thủ trưởng đừng nóng giận.” Cục trưởng địa phương vội hòa giải, “Trong
vụ án này chỉ có người báo án nói rằng đã phát hiện ra người chết, ngoài ra
không điều tra được gì thêm. Còn về mặt kỹ thuật, nguyên nhân cái chết
chưa xác định được, lại càng không tìm được nguồn gốc thi thể, nên…”

Trung đoàn trưởng khoát tay, cắt lời Cục trưởng: “Án không phá được thì tổ
giám sát chúng tôi không nghỉ Tết, các cậu cũng không được nghỉ.”

Vừa nghe thấy Tết không được về nhà, tôi liền cảm thấy vô cùng chán nản.
Năm đầu tiên đi làm, vốn định mặc cảnh phục mới tinh về khoe với người
yêu, không ngờ lại bị dính vào vụ án này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.