PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 243

cánh tay đang phân hủy mạnh. Một anh công an lớn mật nắm lấy cánh tay
mà kéo mạnh, một thi thể chỉ có một nửa hiện ra.

“Nửa thi thể ấy ạ?” Tôi hiếu kỳ hỏi ông cụ, “Là thi thể bị phân tách ra phải
không ạ?”

“Tôi không nhìn thấy, cũng không dám nhìn, chỉ nghe công an bảo thi thể
không đủ, còn dẫn cả chó nghiệp vụ đến tìm, nhưng không tìm được gì cả.”
Ông cụ nói.

“Không cần vội, ngày mai chúng ta đi khám nghiệm sẽ biết thôi.” Sư phụ
nói, “Không còn sớm nữa, hay là… cụ dẫn chúng tôi đi xem thử được
không?”

Nghe sư phụ nói vậy, ông cụ tỏ vẻ khó xử: “Vốn dĩ cứ trời tối đã phải kiêng
kị mồ mả, giờ lại còn một xác chết oan, tôi… tôi thực sự không dám đi
đâu.”

“Thời gian đã qua lâu như vậy, giờ ra hiện trường chắc cũng chẳng phát
hiện được gì.” Sư phụ cười nói, “Chúng tôi chỉ muốn xem vị trí hiện
trường, xem hiện trạng cơ bản, cái chính vẫn là muốn so sánh với ảnh chụp
hiện trường lúc đầu. Vậy nên chúng tôi sẽ nhanh chóng xem xét, đảm bảo
về nhà trước khi trời tối, hơn nữa nhiều người cùng đi sẽ không có việc gì
đâu.”

Ông cụ rất nhiệt tình, nghe chúng tôi nói thế liền không hề chậm trễ, dẫn
đoàn chúng tôi đi vào núi sâu. Sắc trời dần tối, đi trên đường mòn còn nghe
loáng thoáng tiếng sói tru.

Đi khoảng hai mươi phút, chúng tôi đến nơi ông cụ phát hiện nấm mồ kia.
Bãi tha ma tĩnh lặng, ánh hoàng hôn lấp loáng chiếu lên những bia mộ u
ám. Ông cụ chỉ vào bên cạnh một ngôi mộ, nói: “Lúc ấy tôi phát hiện ra
nấm mồ ở chỗ này.” Rồi cụ đưa tay chỉ ra xa, nói tiếp, “Thấy rừng cây bên
kia không? Tìm thấy thi thể ở đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.