PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 241

chẳng phát hiện ra. Nhưng ông cụ đã quá quen thuộc với bãi tha ma, ông
liếc mắt liền nhìn ra nấm mộ mới kì lạ ấy.

Trong lòng cụ bắt đầu dồn dập bồn chồn, cụ nằm trong nhà mấy ngày có
nghe tin ai mất đâu, người thôn khác càng không thể trèo đèo lội suối mang
người chết đến tận thôn này mà chôn. Ông cụ ôm nỗi nghi ngờ suốt một
ngày trời, nghĩ lại vẫn thấy không yên lòng, đến chiều chạy vào trong thôn
hỏi xem có chuyện gì, kết quả là chẳng ai biết, cũng chẳng có ai trong thôn
qua đời, càng không hiểu ai lại đến bãi tha ma của thôn mà đào mộ đắp mồ.

Buổi tối về nhà, ông cụ càng nghĩ càng sợ, chắc chắn không thể là người
chết tự chôn. Sau một đêm mất ngủ, sáng hôm sau cụ gọi điện báo công an.
Công an địa phương có mặt rất nhanh chóng, cùng ông cụ đến nấm mồ kia.
Lúc đến nơi, ông cụ càng không tin vào chuyện kỳ quái trước mắt: Cụ phát
hiện nấm mồ kia đã không còn ở đó nữa. Nhưng công an biết cụ không báo
tin giả, bởi nơi ông cụ dẫn đến vẫn còn hình dạng một nấm mồ, đất bị đào
xới lung tung, nhưng chẳng thấy thi thể nào.

Công an chẳng tìm được gì ở một nấm mồ tự nhiên xuất hiện rồi đột nhiên
biến mất. Chỉ thấy một chiếc giày vải của phụ nữ màu vàng.

“Không có mộ thì làm sao có giày? Chẳng lẽ có người đào mộ?” Nghe ông
cụ tả lại khiến tôi sởn tóc gáy, “Ai đã chôn người xuống còn đi đào lên?”

“Rừng núi hoang vu, sao cụ biết không phải thú hoang đào thi thể ra?” Sư
phụ thấy tôi cắt lời ông cụ liền trừng mắt lườm tôi. Tôi ngoái đầu nhìn
mảnh rừng tăm tối, nghĩ đến cảnh thú dữ tha lôi thi thể mà trong lòng nổi
gió lạnh.

Ông cụ nhìn sư phụ tôi bằng ánh mắt kính nể, nói: “Ngài nói đúng, sau này
nghĩ kỹ lại tôi cũng đoán như vậy.”

Cùng ngày vụ án phát sinh, công an cùng ông cụ xem xét thật kỹ nấm mồ
vừa biến mất kia. Thì ra nấm mồ này không đào sâu như mồ mả bình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.