PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 272

Trong đầu tôi lập tức hiện ra hình ảnh lúc chúng tôi kiểm tra quần áo của
nạn nhân. Lúc ấy chúng tôi phát hiện nạn nhân mặc một chiếc áo len màu
xanh lá, sau lưng có một chỗ bị thủng, quanh lỗ thủng dính đầy rỉ sắt. Giờ
đã quá rõ ràng, chiếc xe đẩy này chính là xe được dùng để chuyển thi thể.

“Sư phụ!” Tôi hào hứng gọi sư phụ như thể Tôn Ngộ Không, “Ở đây có vài
sợi tương tự như chất liệu trên quần áo của nạn nhân, có thể đối chiếu với
vết thủng sau lưng áo!”

Tôi ngẩng đầu nhìn quanh, không thấy sư phụ đâu, chỉ nghe thấy tiếng thầy
từ sau đống củi vọng ra: “Tốt! Cẩn thận lấy ra, mang về tiến hành kiểm
nghiệm vật chứng vi lượng, tôi cũng cho rằng đó là chứng cứ có tính quyết
định.”

Tôi thấy rất kỳ lạ, khi tôi phát hiện ra căn cứ quan trọng như vậy mà sư phụ
vẫn không đi ra từ sau đống củi, hay là thầy tìm thấy thứ gì tốt hơn?

Tôi chụp ảnh, lấy mẫu vật chứng xong, liền đi đến sau đống củi tìm sư phụ.

Sư phụ đang ngồi xổm, bên cạnh là hòm dụng cụ đã mở. Trên tay thầy cầm
một tấm giấy thử, từ từ cọ xát lên mặt đất phía sau đống củi.

Lúc tôi đến gần mới thấy, hóa ra trên mặt đất ở đó dường như có một mảng
đen đặc, cả khoảng đất như bị chất lỏng màu thẫm ngấm vào.

Tôi nhớ lại suy đoán của sư phụ khi họp ban chuyên án: Thi thể bị giấu đi,
nơi giấu xác không ở trong nhà, đặc biệt là nơi ấy hẳn là có vết máu của nạn
nhân.

Không ngờ sư phụ lại đoán đúng, giọng nói của tôi cũng vì phấn khích mà
run lên: “Đây… đây là máu phải không?”

Sư phụ không đáp, thầy cầm phần giấy thử bị chà đen kịt, lấy thuốc thử
trong hòm ra nhỏ hai giọt lên giấy thử, rồi quay lại giơ miếng giấy lên mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.