PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 310

Tôi âm thầm hít sâu một hơi, bắt đầu làm việc thôi!

Đương nhiên, việc đầu tiên là làm quen với tình hình ở hiện trường. Tôi đi
quanh hiện trường một vòng, trong lòng dần bình tĩnh lại. Đây là một cây
cầu theo hướng Nam – Bắc, không có thành cầu, dưới cầu cũng không có
nước. Từ trên cầu nhìn xuống thấy độ cao khoảng ba mét, dưới cầu cỏ mọc
rậm rạp, chất đầy rác sinh hoạt. Bên cầu là một cái chợ nhỏ, mỗi ngày từ 8
giờ sáng đến 3 giờ chiều đều có người buôn thúng bán bưng qua lại, nhưng
sau 3 giờ thì rất vắng vẻ.

“Quanh đây có nhà dân không?” Tôi hỏi điều tra viên.

“Không có. Nhà gần nhất cũng cách hai dặm, chỗ này chỉ có chợ thôi.”

“Vậy sao dưới cầu lại có nhiều rác thế?” Tôi đứng bên cầu cẩn thận nhìn
xuống, thấy dưới đó có rất nhiều hộp xốp trắng, túi nilon, rác rến lộn xộn.

“Ở đây không ai quét tước, người bán hàng rong trong chợ ăn cơm xong
liền ném hết hộp túi xuống dưới, lâu dần thành ra toàn là rác.” Điều tra viên
kiên nhẫn giải thích với tôi.

Trên cầu dựng một chiếc xe máy còn khá mới, bùn đất dính đầy xe. Cạnh
chiếc xe đặt một thi thể, quần áo mặc chỉnh tề nhưng có vẻ đã dính máu.
Khuôn mặt cũng phủ bùn đất, không thể nhìn ra vẻ mặt.

“Tình hình vụ án ra sao?” Tôi hỏi.

Bác sỹ Lâm vẫy tay gọi người cảnh sát giao thông phụ trách vụ án này lại,
anh ấy nói: “Điều tra sơ bộ đã kết thúc, tình hình là thế này: Chiều ngày 26
có một người phụ nữ trung niên tên Hồ Lệ Lệ đến đồn công an Dương Kiều
trình báo việc chồng chị ta mất tích”.

“Đến báo mất tích vào buổi chiều?” Tôi hơi ngạc nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.