PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 309

“Thầy yên tâm, em lái xe sáu năm nay rồi.” Tôi đáp nhưng lòng không yên
được.

Huyện Dương Cung thuộc thành phố chúng tôi, chỉ cách thành phố khoảng
30 km, tôi lái xe hơn nửa giờ là tới Cục công an huyện Dương Cung. Đại
đội trưởng đội hình sự huyện đã chờ sẵn ở cổng, theo sự chỉ dẫn của anh,
tôi chạy đến nơi vụ án phát sinh: Thị trấn Dương Kiều thuộc huyện Dương
Cung.

Từ khá xa đã thấy một đám người hiếu kỳ đứng nhốn nháo, thỉnh thoảng lại
nghe thấy tiếng bộ đàm của cảnh sát rì rì rẹt rẹt. Tôi bỗng có cảm giác như
bước lên đài đấu quyền Anh, xung quanh là biển người tấp nập ồn ào,
nhưng sư phụ lại chẳng ở bên cạnh. Khi tôi đỗ xe xong xuôi, xách hòm
dụng cụ đi vào trong khoảng phân cách, nháy mắt đã cảm thấy ánh mắt từ
bốn phương tám hướng đổ dồn vào tôi, trái tim tôi đập liên hồi, thậm chí tai
còn trở nên mẫn cảm hơn, dường như nghe thấy có người nhỏ giọng bàn
tán:

“Đây là bác sỹ pháp y ở tỉnh xuống hả? Trông trẻ như vậy, có đáng tin
không đấy?”

“Đến một mình à? Cấp trên của anh ta đâu?”

“Không phải là học sinh đấy chứ? Trán toàn mồ hôi kìa…”

Bác sỹ pháp y ở huyện Dương Cung họ Lâm, tính ra là anh khóa trên của
tôi, tôi miễn cưỡng cười nói chuyện quá khứ cùng anh, coi như chào hỏi.
Bác sỹ Lâm vừa trò chuyện với tôi vừa nhìn xung quanh, thần sắc không
giấu được sự thất vọng và kinh ngạc. Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại ở tôi,
nhưng trong ánh mắt ấy ngập tràn hoài nghi.

Anh không nói lấy một lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.