PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 307

thời điều trị sẽ dẫn đến điếc hẳn một bên tai. Đến ngày nằm viện thứ ba,
thầy gọi tôi đến bên giường bệnh.

“Biểu hiện từ trước đến giờ của anh không tồi, có khả năng trở thành một
bác sĩ pháp y tài năng.”

Đột nhiên được sư phụ thẳng thắn khen ngợi, tôi nhất thời không biết phải
làm sao. Trước kia, dù tôi có phát huy tác dụng lớn trong khi phá án, thì
cũng chỉ nhận được ánh mắt hài lòng của sư phụ mà thôi.

“Anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Sư phụ hỏi tiếp.

“Hả? Chuẩn bị cái gì ạ?” Tôi lại bắt đầu thấp thỏm.

“Chuẩn bị một mình phụ trách công tác chứ gì nữa. Chẳng lẽ định cùng tôi
đi hiện trường mãi?”

“Sư phụ ơi, thầy chỉ bị co thắt mạch máu tai trong thôi, sao cứ như sắp về
hưu vậy chứ?” Tôi nói đùa.

“Anh đấy” , sư phụ không để ý đến lời nói đùa của tôi, trở nên nghiêm túc
lạ thường, “Anh cũng thấy rồi, hiện tại độ tin tưởng của các địa phương
dành cho ban pháp y tỉnh đã cao hơn, số lượt đi khám hiện trường cũng
càng ngày càng nhiều. Một mình thầy không kham hết được. Anh theo thầy
cũng ba năm rồi, nên bắt đầu phá án độc lập mới phải.”

“Nhưng trước hết em phải lên bác sỹ pháp y chính thì mới có thể độc lập
phá án chứ ạ?” Tôi do dự. Nói thật lòng, bản thân tôi chưa từng nghĩ ngày
này đến sớm như vậy, “Tuy em có hai bằng Đại học, nhưng thời gian công
tác còn chưa đủ, lúc này mà lên sẽ không đúng quy tắc đâu…”

“Ừm, phải lên được bác sỹ pháp y chính thì mới có thể trở thành nhân viên
giám định hàng đầu, việc này không sai. Sư phụ nói, “Nhưng tham dự điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.