PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 384

“Đứa con trai được mấy tuổi?” Tôi hỏi.

“Năm nay 5 tuổi.” Điều tra viên đáp.

“Các anh có rất nhiều căn cứ để nghi ngờ Kim Bình.” Tôi nói, “Nhưng tôi
vẫn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.”

“Anh có ý kiến khác sao?” Anh Vĩnh hỏi.

Tôi nhíu mày: “Cũng không có ý kiến gì khác, nhưng tôi có cảm giác hơi
đáng ngờ, nó cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, chính tôi cũng không nói rõ được.”

“Tôi lại cảm thấy không có vấn đề gì.” Bác sỹ Kiều nói, “Người quen gây
án, hai người kia lại mất tích một cách bí ẩn. Cô ta không tránh được can hệ
đâu.”

Tôi gật đầu: “Tôi biết các anh có lý do, nhưng thằng bé nhỏ như vậy, bà nội
và mẹ đánh nhau, tại sao nó không khóc?”

Điều tra viên nói: “Quả thật không có ai nói là nghe thấy thằng bé khóc.”

“Ngoài ra,” tôi nói tiếp, “Chăn trên giường trong buồng phía Đông bị vén
lên, giống như đang ngủ thì thức dậy, rồi vén chăn. Hơn nữa, chiếc váy trên
giường hẳn là của Kim Bình, cô ta không thể chỉ mặc quần lót mà chạy
chứ?”

“Chuyện này khó nói lắm.” Anh Vĩnh lên tiếng, “Chưa biết chừng sau khi
đi ngủ cô ta lại thấy giận quá, dậy bóp chết bà cụ, sau đó mặc quần áo khác
rồi dẫn con đi thì sao?”

“Ừ. Vậy có thể giải thích những điểm đáng ngờ như hất chăn, không mặc
váy, đứa con trai không khóc.” Điều tra viên nói.

Lời giải thích của anh Vĩnh thật kín kẽ, tôi cũng không tìm được lí do để
bác bỏ: “Dù thế nào đi nữa, vẫn phải mang thi thể về nhà xác xem xét.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.