PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 41

Gần một tháng chỉ quanh đi quẩn lại bốn chỗ đó, cũng chẳng gặp được vụ
án nào đặc sắc, mấy đứa thực tập sinh như chúng tôi cảm thấy thật vô vị.

Hôm nay đến lượt tôi cùng thầy giáo Tiêu trực ban, chúng tôi rảnh rỗi ngồi
ở phòng trực nói chuyện phiếm cho đỡ chán. Anh Tiêu bề ngoài không vạm
vỡ như cái tên của anh. Anh ấy là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi gầy
gò, trông cũng đẹp trai, hào hoa phong nhã. Có rất nhiều câu chuyện kể về
anh ấy, nghe nói vì anh lập công lớn, liên tục phá nhiều vụ án nghiêm trọng
nên mới được Sở cấp cho hẳn một căn hộ. Dĩ nhiên những điều này chỉ là
đồn đại thôi.

“Sao không có vụ án nào thật hồi hộp nhỉ? Mấy anh em pháp y chúng ta
không có đất dụng võ rồi anh ơi!” Tôi gục đầu kêu gào.

“Phỉ phui cái mồm cậu!” Anh Tiêu dùng giọng Nam Giang đặc sệt nói,
“Mấy chuyện này không thể nói bừa được đâu, nói chuyện khác đi.”

“Làm sao mà thiêng thế được…” Tôi còn chưa kịp nói xong, điện thoại đột
nhiên vang lên.

Mặt anh Tiêu ra vẻ gian ác: “Đấy đấy, xem đi xem đi, thiêng lắm nhé,
thiêng thế còn gì”.

“Còn lâu em mới tin! Chắc là tử vong không bình thường, hoặc là đi giám
định thương tật thôi.” Làm gì có chuyện cứ nói là đến ngay thế? Không thể
như vậy được!

Anh Tiêu nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, mặt đầy bất đắc dĩ nhìn tôi, “Đồ
mồm thối, đi thôi, ở sông đào ngoài thành phố phát hiện có mảnh xác!”

Tôi giật nảy mình, thật sự là có thần chú sao? Tôi có phải phù thủy đâu! Đã
không có vụ án mạng nào thì thôi, đã có là phải xẻ xác hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.