PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 430

Dường như Đại Bảo và bác sỹ Tôn đều hiểu suy nghĩ của tôi. Tôi nói tiếp:
“Nếu hung thủ là người già yếu, bệnh tật hay phụ nữ thì sao có thể ném một
thi thể nặng nề từ cửa sổ phòng bếp cao như vậy? Hơn nữa ở dưới đất cũng
không có dấu vết kéo lê, hẳn là thi thể bị khiêng, vác hoặc bế vào phòng
bếp. Vậy hung thủ phải là người khỏe mạnh.”

Mọi người đều yên lặng gật đầu, tôi nói tiếp: “Tại sao khi hắn đã quyết định
giết người, lại không dùng toàn bộ sức lực để đánh lên đầu nạn nhân?”

Do thi thể bị phân hủy mạnh nên phần mềm đã thay đổi màu sắc, nhiều chỗ
bị đổi màu do phân hủy trông chẳng khác gì bị thương. Vì không muốn để
lọt bất cứ tổn thương nào nên chúng tôi cần thận cắt từng chỗ đổi màu ra
quan sát. Tuy rằng đồng thời tiến hành khám nghiệm hai thi thể, nhưng
công tác khám nghiệm tử thi vẫn kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ.

Chúng tôi không bị mùi ôi thối xông, nhưng quần áo lại dính đầy mồ hôi.
Khi chúng tôi ngồi vào trong xe, anh lái xe nhíu mày nói: “Trước hết về nhà
khách tắm rửa thay quần áo đã.”

Rửa mặt xong xuôi cũng đã đến giờ cơm chiều, chúng tôi không kịp cơm
nước gì, mang bụng lo lắng chạy đến tổ chuyên án, muốn thu hoạch thêm
nhiều tin tức.

Chi đội trưởng Lưu vừa thấy chúng tôi bước vào phòng họp ban chuyên án
thì cau mày lắc đầu, nói: “Làm các cậu thất vọng rồi.”

“Sao thế?” Tôi nói.

“Sau khi tiến hành điều tra cẩn thận từ người quen đến họ hàng thân thích
của hai cụ nhà họ Chân, toàn bộ đều được loại trừ khả năng gây án.” Anh
Lưu chán nản đáp.

Dù đây chẳng phải tin tốt, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến niềm tin
phá được án trong lòng tôi. Tôi nói: “Hay là tra xét lại một chút, xem có sơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.