nghệ thuật, chị cảm thấy một sự giải thoát hiếm có.
Vừa đến Song Nhân Phủ, đã thấy mẹ chị ngồi trên chiếc đôn đá ở cổng, nét
mặt bà ngây dại. Ngưu Nguyệt Thanh gọi một tiếng "Mẹ!" mẹ chị cứ tỉnh
bơ, còn nhìn Ngưu Nguyệt Thanh vẫn ngồi không động đậy. Ngưu Nguyệt
Thanh liền ngồi xổm trước mặt mẹ, hỏi:
- Mẹ ơi, sao mẹ không nhận ra con hả mẹ? Mẹ làm sao thế?
Bà đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt ngây dại di chuỷên trong khoang mắt, rồi
hỏi:
- Ai đấy?
- Con là Nguyệt Thanh, mẹ không nhận ra con ư?
Bà liền há hốc mồm, co giật và khóc. Ngưu Nguyệt Thanh thấy mẹ bỗng
chốc thành như vậy cũng khóc. Hai mẹ con lúc đầu còn khóc trong lòng,
nhưng sau đó mỗi người đều có tủi hờn riên, càng khóc dữ dội hơn, khó
khăn lắm chị mới dìu được mẹ vào trong nhà, hỏi mẹ tại sao ngay đến con
gái cũng không nhận ra. Bà mẹ bảo suốt ba đêm nay bà không ngủ, lúc nào
trong đầu cũng kêu ong ong, nhưng con gái không sang, con rể cũng mất
hút. Bà đã bó quần áo Ngưu Nguyệt Thanh đã từng mặcthành một bó thả
vào một cái giếng cạn ở trong sân, nên Ngưu Nguyệt Thanh mới trở về. Bà
bảo:
- con mất hồn rồi, Nguyệt Thanh ơi, mẹ đã gọi hồn con về đấy!
Ngưu Nguyệt Thanh biết mẹ đã lại lẩn thẩn rồi, nhưng xưa nay chưa bao
giờ mẹ chị ngây dại như thế này. Chị nghĩ bụng hai mẹ con gần nhau nhất,
cho nên chuyện của con gái, chắc mẹ có cảm ứng gì đấy mới như vậy.
Không sao nín nhịn nổi, chị đã rưng rưng nước mắt. Chị bảo:
- Mẹ ơi, đều tại con không tốt, đã bao nhiêu ngày không sang chăm
nom mẹ, đã khiến mẹ đau yếu như thế này. Con không bao giờ xa mẹ nữa,
con sẽ về ở bên Song Nhân Phủ này, một ngày ba bữa cơm, con nấu cho mẹ
ăn, ban đêm con ngủ với mẹ, nói chuyện với mẹ. Mẹ ơi, bây giờ mẹ thèm
ăn gì nào?
Bà mẹ bảo bà muốn ăn canh mì. Ngưu Nguyệt Thanh vội vàng đi nấu, mở
vung ra, nồi đã rửa, nhưng còn bẩn, Ngưu Nguyệt Thanh lại đau lòng. Hơn
mười năm nay, chín phần mười trái tim chị dành cho Trang Chi Điệp, rồi