PHI ĐAO HỰU KIẾN PHI ĐAO - Trang 31

- Không có hậu hoạn?
- “Không” - Mặt Phương Thiên Hào có vẻ đắc ý - “Tuyệt đối không”.
Hàn Tuấn lạnh lùng nhìn lão rất lâu, xoay người bước ra, đột nhiên quay

đầu:

- Ngươi tốt hơn hết là nhớ cho kỹ, lần tới ngươi có làm mấy chuyện nà y,

tốt hơn hết là đừng để ta thấy được, nếu không ta sẽ bắt ngươi về đại lao
Hình bộ, nhốt kỹ tám mười năm.

Bên ngoài căn phòng là một tiểu viện, tiểu viện có tuyết, có mai.
Một cội mai già cô đơn tỏa mình bên trong tiểu viện ngập tuyết trắng, tất

cả những tịch mịch của thiên hạ phảng phất đều thoát ra từ dưới gốc rễ của
nó.

Tịch mịch làm sao.
Đình viện tịch mịch làm sao, mai tịch mịch làm sao, người tịch mịch làm

sao.

Hàn Tuấn bước ra, hít thở cơn gió lạnh, cúi đầu thở dài một hơi, lại thở

phào một hơi.

Hô hấp của gã đột nhiên đình chỉ.
Gã đột nhiên thấy trong rặng lá hồng mai, có một khuôn mặt trắng nhợt

đứng trước mặt gã cười quỷ.

Hàn Tuấn cũng không biết đã nhìn qua bao nhiêu khuôn mặt, tuy đại đa

số là mặt khóc, mặt cười cũng không ít.

Nhưng gã từ đó đến giờ chưa thấy qua khuôn mặt cười như vậy, cười tàn

nhẫn như vậy, cười ác độc như vậy, cười khủng bố như vậy.

Giữa trăm ngàn đóa mai hoa đỏ tươi, đột nhiên lộ xuất một bộ mặt cười

như vậy, hơn nữa còn nhìn gã mà cười.

Làm sao đây?
Hàn Tuấn thối lui một bước mau mắn, phóng người lên, tả thủ hoành

trước ngực tự vệ, hữu thủ bấu thành đại ưng trảo, chuẩn bị cào tới khuôn
mặt trắng nhợt giữa bụi hồng mai đó.

Một trảo đó của gã chưa bấu tới, bởi vì gã đột nhiên nhận ra khuôn mặt

đó là ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.