PHI ĐAO HỰU KIẾN PHI ĐAO - Trang 29

Trên khuôn mặt trắng nhợt bỗng xuất hiện một nụ cười thần bí không ai

có thể hiểu nổi, người trong trăng đó đột nhiên dùng một thứ thanh âm thần
bí đáp:

- Phải ta từ trong trăng tới, ta xuống tới nhân gian, chỉ có thể mang đến

cho bọ n ngươi một chuyện.

- Chuyện gì?
- Chết.
Đao quang nhạt nhẽo, mờ mịt như ánh trăng.
Ánh trăng cũng như đao.
Bởi vì lúc đao quang thờ thẫn như ánh trăng đó vừa xuất hiện, minh

nguyệt trên trời phảng phất cũng đột nhiên có sát khí.

Tất sát tất vong, sát khí vạn kiếp không dứt.
Đao quang lạt lẽo, ánh trăng lạt lẽo, sát khí lại nồng nặc như máu.
Đao quang xuất hiện, màu trăng bàng bạc biến, Lý Hoại chết.
Một cái búng tay đã là sáu chục sát na, nhưng Lý Hoại chết chỉ bất quá

giữa một sát na.

Một sát na lúc đao quang xuất hiện.
“Phi đao”.
Lúc đao quang tan biến, người Lý Hoại chẳng khác gì bộ quần áo rách

rưới, ngã ngửa trên lan can điêu hoa đầu cửu khúc kiều.

Trên ngực hắn, mũi đao đâm sâu lút cán.
Tâm tạng tuyệt đối không còn nghi ngờ gì nữa là chỗ yếu hại nhất trong

những chỗ yếu hại trí mệnh trên người, đao vừa đâm vào, chết không còn
cách cứu vãn. Nhưng vẫn còn có người chưa tin tưởng.

Hàn Tuấn đã bước tới, dùng hai ngón tay đâm dọc cán đao theo miệng

vết thương vào thẳng ngực Lý Hoại, lúc rút ra, máu tươi đã bắn theo, đao
lòi ra.

Lưỡi đao nho nhỏ vẫn đã đủ để xuyên thấu tâm tạng.
- Sao rồi?
- Nhất định chết.
Hàn Tuấn không khỏi để lộ biểu tình cao hứng trên mặt:
- Người này đã chết rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.