PHI ĐAO HỰU KIẾN PHI ĐAO - Trang 28

rồi.

Nhưng một điểm đó ai ai cũng nhìn lầm.
Hàn Tuấn đột nhiên giật mình thối lui gấp ra sau, lui nhanh năm bước,

đợi đến lúc thân mình đứng ổn định lại, khóe miệng đã ứa máu.

Lý Hoại mỉm cười chắp tay, nụ cười hư hỏng vẫn khả ái:
- Gặp lại các vị sau.
* * * * *
Ánh trăng vẫn như trước, mặt nước vẫn như trước, cây cầu vẫn như

trước, Thủy Nguyệt Hiên vẫn như trước, người lại đã không còn là người
hồi nãy.

Lý Hoại thong dong nhàn nhã đi qua cửu khúc kiều, bộ dạng giống hệt

Hàn Tuấn hồi nãy bước đi trên cầu.

Mọi người chỉ còn nước trố mắt nhìn hắn đi, không ai dám cản đường.
Giữa ánh trăng sóng nước, phảng phất có một lớp sương khói ảm đạm

bốc lên, giữa sương khói phảng phất có một bóng người ảm đạm.

Lý Hoại chợt nhìn thấy bóng người đó.
Không ai có thể hình dung được cảm giác của hắn lúc nhìn thấy bóng

người đó, thứ cảm giác đó giống như một người mù bỗng thấy được minh
nguyệt trên trời lần thứ nhất.

Bóng người đó lượn giữa sóng nước bàng bạc.
Cước bộ của Lý Hoại dừng hẳn.
- “Ngươi là ai?” - Hắn nhìn bạch y nhân trong đám sương khói đó, hỏi -

“Ngươi là ai?”

Không có tiếng trả lời.
Lý Hoại đi tới, phảng phất đang bị thu hút bởi một thứ hấp dẫn lực thần

bí, thẳng lưng đi tới.

Mây tan, trăng hiện, ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống, phản chiếu trên mặt

y.

Một màu trắng nhợt, trắng nhợt như mặt trăng.
- “Ngươi không phải là người” - Lý Hoại nhìn y, thốt - “Ngươi nhất định

từ trong mặt trăng đến”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.