PHI ĐAO HỰU KIẾN PHI ĐAO - Trang 37

Lời nói của Lý Hoại tiên sinh, đương nhiên tịnh không thể hoàn toàn tin

tưởng cho lắm, nhưng cũng tịnh không phải không có điểm nào đáng tin.

Địa phương này thật sự rất thích hợp để nằm ngủ, không những thích

hợp để nằm ngủ, hơn nữa còn thích hợp để làm bất cứ chuyện gì, đủ thứ
chuyện.

Chỗ này quả thật là quá tốt, quá thoải mái.
Một tên nhỏ hư hỏng như Lý Hoại, thật sự không xứng hợp với chỗ này.
Nhưng hắn cứ tới khơi khơi, cho nên mới không có ai nghĩ ra được.
Chỗ này thật ra là chỗ nào?
Một cô gái khinh khinh xảo xảo đẩy cửa bước vào, khinh khinh xảo xảo

bước tới trước mặt Lý Hoại, dùng đôi mắt ôn ôn nhu nhu, ôn ôn nhu nhu
nhìn Lý Hoại, nhìn mặt hắn, nhìn đôi mắt hắn đang nhắm, nhìn đôi chân
hắn.

Lý Hoại ngủ giống hệt như người chết, nhưng bàn tay của người chết đó

bỗng thò ra.

Người chết đó có thể quả thật không thành thật cho lắm, lại quả thật rất

hư hỏng.

Tay của hắn càng không thành thật, càng rất hư hỏng, tay của hắn không

ngờ lại mò vào nơi không nên mò tới chút nào.

- “Ngươi hư”. - Cô gái lên tiếng - “Lý Hoại, tên tiểu lưu manh kia, ngươi

quả thật là hoại tử liễu, hư đáng chết”.

Cô gái đó là ai?
Nàng có quan hệ đặc biệt gì, tình cảm đặc biệt gì với Lý Hoại? Tại sao

dám ở lại bầu bạn với hắn trong tình huống nguy cấp như vầy? Nàng có lực
lượng đặc biệt gì có thể bảo đảm sự an toàn cho hắn, làm cho người ta
không tìm ra hắn?

- “Ngươi quả thật là tiêu dao tự tại”. - Thiếu nữ đó nói - “Ngươi không

biết Hàn Tuấn và cha ta đang sai người tìm bắt ngươi sao? Vì muốn bắt
ngươi, cơ hồ đã khám xét mỗi một tấc đất trong thành”.

- “Ta biết, ta đương nhiên biết”. - Lý Hoại đáp - “Nhưng ta không có một

chút lo lắng”.

- Sao vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.