PHI ĐAO HỰU KIẾN PHI ĐAO - Trang 52

- Chính là ta.
- Lão tại sao lại phải đem hắn đi?
- Ta phụng mệnh làm vậy.
- Phụng mệnh ai?
- Lý lão trang chủ mà anh hùng thiên hạ đương thế không ai không tôn

kính.

- Lão ta bằng vào cái gì mà muốn đem hắn đi? Ta cứu mạng của hắn, vì

hắn mà ta hy sinh cả hạnh phúc cuộc đời ta, ta lại mang trong bụng hài tử
của hắn. Lần này phí bao tâm can mới bắt được hắn, thậm chí không do dự
để cái thành trấn nơi ta sinh trưởng từ nhỏ biến thành một cái tử thành.

Thanh âm của Khả Khả khản giọng hò hét.
- Tại sao ta không thể giữ gã lại? Lý lão trang chủ đó bằng vào cái gì mà

bắt lão đem gã đi?

Thiết Ngân Y trầm mặc một hồi lâu, mới gằn từng tiếng:
- Bởi vì Lý lão trang chủ là phụ thân của hắn.
- “Phụ thân của hắn?” - Khả Khả cười cuồng dại - “Phụ thân của hắn đã

làm qua chuyện gì cho hắn? Từ nhỏ đã không cần, không để ý tới hắn, hiện
tại lấy tư cách gì mà muốn mang hắn quay về?”

Trong tiếng cười của Khả Khả đã có tiếng khóc, dụng hết sức kéo áo Lý

Hoại.

- Ta biết ngươi không trở về, người từ nhỏ đã là một hài tử không ai cần

tới, không ai lo lắng tới, hiện tại vì sao lại phải trở về?

- Ta phải trở về.
- Tại sao?
Lý Hoại cũng trầm mặc một hồi lâu mới gằn từng tiếng:
- Ta cũng không biết, ta quả thật không biết.
Kỳ thực hắn biết.
Mỗi một người không có nguồn cội, đều hy vọng có thể tìm ra một

nguồn cội thuộc về mình.

* * * * *
Ngày đó có trăng sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.