PHI ĐAO HỰU KIẾN PHI ĐAO - Trang 62

Nhưng hắn không lượm.
Tuy hắn đói muốn chết, cũng không lượm, cho dù hắn chết đói, cũng

tuyệt không lượm.

Trời sinh hắn có cái tính khí đó.
Trong huyết mạch hắn, trời sinh lưu một thứ máu, vĩnh viễn không thỏa

hiệp, vĩnh viễn không khuất phục, tuyệt không cúi đầu.

* * * * *
Một lão nhân cao lớn uy mãnh râu tóc bạc trắng đột nhiên xuất hiện

trước mặt hắn.

Lão đã đứng đằng xa lẳng lặng nhìn hắn rất lâu, cũng đã quan sát hắn từ

lâu.

Đứa bé cũng nhìn lão chằm chằm, dùng thái độ hung hãn để hỏi:
- Ngày đầu năm, ông không ở nhà chơi với con nít ăn mừng năm mới, lại

tới đây nhìn ta trừng trừng làm gì? Ta có gì hay ho mà nhìn?

Thái độ của lão nhân rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi cơ hồ gần như

trầm thống.

- “Ngươi họ gì?” - Lão nhân hỏi thằng bé.
- Ta không biết.
- Ngươi không biết? Họ của mình làm sao mà không biết được?
- “Tại sao nhất định phải biết?” - Thằng bé nhếch miệng hung hãn - “Ta

không có cha, không có mẹ, đó là chuyện của gia đình ta, ông có quan hệ
khỉ gió gì với ta mà hỏi ta?”

Lão nhân nhìn hắn, nỗi trầm thống trong ánh mắt càng sâu sắc.
- Ngươi làm sao biết không có quan hệ với ta? Ta đến đây là đặc biệt để

bắt ngươi về.

- Bắt ta? Ông không nhận ra ta thì bắt ta làm gì?
- Ta nhận ra ngươi.
- “Ông nhận ra ta? Ông làm sao mà nhận ra ta được?” - Đứa bé đột nhiên

có điểm kinh ngạc - “Ông biết ta là ai?”

- Ta biết phụ thân của ngươi, nếu quả không có ông ta, hiện tại ta cho dù

có còn sống chưa chết thì cũng còn thê thảm hơn ngươi nhiều.

Đứa bé thất kinh nhìn lão, nhìn rất lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.