PHI TƯỢNG QUÁ HÀ - Trang 73

nhưng cũng không đến mức không biết chừng mực như vậy, hơn nữa lại là
trong trường hợp quan trọng như thế này.

Liễu Trường Xuân cũng phái người của quán đi tìm, nhưng Tô Duy vẫn
không yên tâm, cũng chạy ra ngoài tìm, lần này Thẩm Ngọc Thư không
ngăn mà đi cùng cậu.

Mọi người phân công nhau tìm hết cả trong lẫn ngoài hội quán, nhưng vẫn
không thấy người vào lúc bọn họ tưởng chừng như bó tay thì trên hành lang
đột nhiên vang lên tiếng chít chít, Tô Duy quay đầu nhìn lại, thấy sóc con
đang lao thẳng một mạch dọc theo hành lang tới trước mặt bọn họ.

Nó dường như đã bị kinh hãi tột độ, lông trên cái đuôi dựng đứng hết lên,
phần cuối đuôi đỏ sậm thường, Thẩm Ngọc Thư đang định nhìn kỹ thì nó
đứng thẳng người, kêu lên hai tiếng rồi nhanh chóng quay đầu chạy đi.

Tim Tô Duy thót lên một cái, bao nhiêu năm đi lại bên bờ vực nguy hiểm,
trực giác của cậu nhạy bén hơn người thường nhiều, lập tức cất bước đuổi
theo Củ Lạc, thấy nó quẹo vào hành lang rồi chạy thẳng tới hậu viện, lại
xuyên qua cái cửa bán nguyệt ở hậu viện đi vào một khuôn viên yên ắng.

Nơi này ngày thường có lẽ không có người ra vào, trên tường mọc đầy dây
leo, giấy cửa sổ cũng đều đã rách, hai bên đường đi cỏ dại mọc thành cụm,
bởi vì bóng cây quá nhiều nên cho dù là ban ngày, chỗ này cũng toát lên vẻ
lạnh lẽo. Nếu là đêm khuya thì chỗ này chắc chắn là nơi rất tốt để rèn luyện
sự gan dạ.

Củ Lạc sau khi chạy vào đây bèn vọt thẳng ra phía sau cầu thang, phát ra
tiếng kêu chói lói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.