PHỐ - Trang 102

Cũng chính khoảng thời gian đó, trên mặt sàng của gã bắt đầu đọng lại

nhiều vụn đá hơn. Gã rùng mình khi biết rằng mình đang đến gần một vùng
vỉa có nó. Gã càng háo hức dũi sâu vào, dũi như một kẻ tâm thần đang phát
cơn động tình với đất. Những vảy đá ngày một to hơn, sắc màu tươi tắn hơn
và càng vào sâu, đất cũng càng khó đào hơn. Chưa có vảy nào bán được
tiền trăm nhưng đã hứa hẹn mơ hồ có tiền triệu và biết đâu cả tiền… nữa?
Gã ngộp hơi không dám nghĩ tiếp.

Để rồi sáng hôm sau, trong một cái quán cóc ở giữa khu chợ giang hồ,

một tay lòng khòng, đen cháy, đen hơn cả gã, đã kéo xịch ghế đến trước
mặt gã mà cất giọng lạnh lùng:

- Cậy đất ở đấy tạm đủ rồi đấy anh bạn trẻ ạ!

- Không trẻ lắm đâu – Lãm nhìn lên và chợt nhận ra đó là một trong

những tay anh chị có tiếng là lì lợm ở khu vực này – Ông muốn nói cái gì?

- Chả muốn gì sất. Luật lệ ở đây là lộc bất tận hưởng, chắc ông không lạ?

Cũng nên cho bọn này hưởng tí, ai lại ăn dày thế?

- Tôi vẫn chưa hiểu ý ông định nói gì? – Gã dợm đứng dậy.

- Khoan đã, cứ ngồi! Tóm lại là thế này: mình muốn ông từ đêm nay

chuyển sang hố khác, tạm nhường cái hố ấy cho tụi này. Không nhường
hẳn đâu, chỉ vài tuần thôi rồi trả lại.

Lãm cười khảy, khiến cho cái mặt của gã già cằn đi:

- Ông nói nghe buồn cười! Làm chó gì có cái luật nhường ấy? Vớ vẩn!

- Ấy nhưng điều này thì lại không vớ vẩn chút nào đâu, cậu bé ạ!

Hắn gần như nhao hẳn người về phía Lãm, đủ để gã nhìn thấy một cọng

hành giắt ngay răng cửa của cái miệng hôi hám kề sát mặt mình – Nếu biết
nghe thì còn có cơ được trụ lại, không, ngay bây giờ tìm đường mà cuốn
xéo!

- Nếu tao không xéo!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.