PHỐ - Trang 145

- Ảnh thua xa ngoài. Anh cứ hình dung thế này, em với chị ấy là một

nhưng ở em là dương thì chị ấy là âm. Còn âm quý hay dương quý, cái đó
lại phụ thuộc vào cách nhìn của từng người.

Hùng im lặng. Dưới bãi cỏ nóng hầm hập kia, những người lính vẫn

đang mải mê tiếp tục công việc của mình với cái gáy căng ra nhìn rõ cả
mạch máu, với tấm lưng áo ướt đầm mồ hôi và với những chiếc đầu gối
quần bục vải. Cầu trời cho những mũi thuốn vô tình ấy đừng vấp phải một
cái kíp nổ nào. Anh nghĩ vậy và nhìn lên:

- Loan này! Em nghĩ thế nào nếu một khi chị Thảo trở về, chúng ta sẽ đề

nghị cải tạo chính căn hộ của anh chị ấy thành một trung tâm tiếp thị phía
bắc? Địa điểm thuận lợi lắm!

- Ô kê! – Loan khẽ reo lên – Em đã nghĩ đến chuyện này nhưng sợ nói ra

vô duyên. Để em viết thư bàn trước với chị ấy. Nếu sự việc này thành, em
cũng xin nghỉ luôn.

- Cô chán rồi à?… Hay là tôi đối xử có gì không phải?

Anh hỏi với một chút áy náy thật sự. Loan bật cười khẽ:

- Ngược lại, tuyệt vời, thậm chí… trên… – Cô kịp dừng lại khi chợt nhận

ra mình đang nhại lại theo cách nói của Bình – Có lẽ anh là một trong
những nhà doanh nghiệp dễ chịu nhất Loan được gặp nhưng nói thật nhé,
em không thích cái nghề này. Không hợp tạng mặc dù thu nhập kha khá.
Loan sẽ trở về với công việc mà Loan mê thích từ nhỏ: hội họa.

Có chiếc xe máy màu đỏ chói phóng vút qua tựa một vệt nắng trên mặt

đường. Cô gái vận jupe ngắn ngồi phía sau để rơi xuống bãi mìn một tiếng
cười trong vắt. Người lính ở gần đó hơi chựng tay lại nhưng không dám
ngẩng lên. Nhìn lên rồi, mũi thuốn nó bị nhiễu thì sao?

Nắng bắt đầu chênh chếch. Hai người lên xe con bon về phía cửa khẩu

đầu cầu…

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.