PHỐ - Trang 149

- Mong cô chủ bỏ quá cho lần này – Ông già đứng cái dáng đứng của tội

phạm, tiếng nói lào phào không còn hơi – Tôi sẽ làm để bù lại. Khổ! Tôi
đâu có muốn thế. Chỉ tại cái chân bị thương ngày xưa…

- Thôi đi! – Lưỡi cô rít quắn lên – Mấy người lúc nào cũng mang cái sự

đánh đấm ngày xưa ra để chạy tội, để hù dọa, nghe chán tai lắm!

Lúc đó, Dũng vừa đi tới. Đáng lẽ với tư cách là người trong băng, là một

thứ cũng tạm gọi là ông chủ, anh ta gạt đi, nói hộ cho ông già mấy câu là
xong: triệu đồng bạc (Cứ cho là như thế) có đáng là bao so với lượng hàng
hàng trăm triệu đang xếp đống dưới chân kia nhưng Dũng lại đổ dầu thêm
với cái nhếch miệng rảo hoảnh:

- Rách việc! Đội hình cửu vạn của em phải sắp xếp lại đi, cứ để thế này,

tiền lãi không bù được tiền tốn hao đâu.

Thế là ông trung tá bị cho thôi việc ngay sau lần ấy, tất nhiên là tiền công

mấy tháng coi như trừ sạch, chỉ còn đủ một chiếc vé tàu về quê. Thương
tật, ruộng vườn không có, con cái đi xa, bà vợ quanh năm hen suyễn, đồng
lương hưu ba cọc, trở về nhà ông sẽ sống bằng gì? Câu hỏi ấy thúc mạnh
vào ngực gã như đòi hỏi gã phải trả lời trước chính vợ con gã. Phun một bãi
nước bọt đặc quánh xuống bãi bùn, gã cúi đầu đi ra cây cầu sập ngồi đốt
thuốc một mình. Và trên đường về, qua ải Chi Lăng vách đá dựng thành,
không chịu nổi sự dấm dứt quá thể trong đầu, càng không chịu nổi tiếng hát
khê đặc đầy vẻ viên mãn của bậc đàn anh ngồi bên cạnh, gã đã buột miệng:

- Xét đến cùng, anh là một thằng tồi, anh Dũng ạ!

- Chú nói anh? – Dũng ngừng hát, tròn mắt.

- Vâng. Rất tồi.

- Chú ám chỉ chuyện hồi sáng? – Dũng cười khẩy – Thằng em bắt đầu

trở giọng phán xét đàn anh từ lúc nào thế? Lần trước, chú tỏ ra hỗn, anh đã
bỏ qua. Lần này… coi chừng đấy. Anh rộng bụng thật nhưng không thích
sự quá trớn lắm đâu. Hiểu chưa, nhóc?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.