PHỐ - Trang 151

- Tôi hỏi xe có rỗi không?

- Rỗi chứ – Dũng vẫn chả chớt – Mà dù không thì một khi bà chị đã hỏi

thì đây bao giờ cũng có quyền trả lời là có.

- Vậy anh chở cho tôi số hàng này về Hà Nội rồi chở một số hàng khác

tương tự lên đây. Toàn đồ nhôm đồ gỗ, một triệu hai cả gói, được không?

- Có hàng… lậu không đấy? – Dũng nháy mắt rất ranh.

- Có hay không, anh không cần biết, việc của anh là chở và nhận tiền.

- Oách nhỉ? Kinh đấy. Được rồi. Nói thật nhé đang rất bận nhưng mấy

khi có dịp chiều lòng bà chị đồng phố nên ô kê, lần này, còn lần khác nữa,
đúng không? – Rồi hắn quay lại Lãm, phảy tay như hiệp sĩ thách chiến
vung cờ lệnh tiến vào cuộc thập tự chinh.

- Ê, chuẩn bị lên đường, chú em! Đây là một cú mã hồi đột xuất hoàn

toàn mang tính chất tình cảm, không cần tính lỗ lãi. Chuyển hàng lên xe đi!

Cặp mắt Lãm chợt va phải cái nhìn của Loan. Cái nhìn là lạ, vừa tò mò

vừa phân vân, vừa xen chút khinh thị. Cô kéo Dũng ra một chỗ, nói nhỏ.
Nói nhỏ nhưng bằng vào đôi môi phơn phớt hồng đang mấp máy, gã cũng
đoán hiểu ra cái nghĩa bên trong:

- Cái tay này đi theo hàng đấy à?… Không được đâu. Dân đầu đường xó

chợ, lấy gì đảm bảo? Mất một cái gì trong số đó là phá hợp đồng với người
ta, gở chết!

- Cứ yên trí bà chị ơi! Tôi, một khi đã chọn người là đã đảm bảo bằng…

máu. Tuy là dân đầu đường xó chợ thật nhưng chú này không đến nỗi.

Đầu đường xó chợ… Cái tiếng đó được bắn vào gã hai lần khiến đầu óc

gã nóng phực lên. Và lần thứ ba là cái gật đầu dửng dưng của viên giám
đốc khi cô ta đi đến nói khẽ vào tai ông ta câu gì đó, đã nổ toác trong ngực
gã. Phun mạnh khẩu mía đang nhai dở xuống đất, gã lầm lầm bước tới,
tiếng nói đục ngầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.