PHỐ - Trang 153

Mười tám

L

ại một mùa đông nữa.

Gió lạnh tràn về. Mùa đông ở Hà Nội sao buồn thế? Ở cái căn phố đang

từng ngày thoát xác này lại càng buồn. Cứ như lịch sử thăm thẳm ngàn năm
cũng theo cái sắc trời u ám trên cao kia mà thổi tới. Cái nồng nã ban ngày
dường như càng làm tôn thêm cái u hoài ban đêm. Thà rằng nó cứ ắng lặng
như ngày xưa để vui buồn đừng rõ rệt ranh giới có khi lại dễ chịu hơn. Mới
có hơn chín giờ tối mà đường sá đã vắng tanh. Phải chăng cái ồn ào ban
ngày chỉ là điều không có thật, chỉ là sự gồng sức chuyển mình cho thích
hợp với dòng chảy cuộc đời để về đêm, sau một ngày mệt nhoài, ngán
ngẩm, con người mới có dịp sống trở lại với thói quen thanh nhàn cố hữu
của mình. Có lẽ thế và cũng có thể không phải như thế.

Bé Niên Thảo sang ông bà ngoại chơi chưa về. Càng vào những ngày sau

này, con bé càng hay lui tới bên ấy, càng có chiều xa bố hơn. Nhà cửa lâu
nay rảnh rang ít phải mó tay vào làm việc gì, một mình với tấm ảnh vợ
trong phòng, Nam vừa đi lại vừa lẩn thẩn nghĩ ngợi. Dạo này anh bắt đầu
có thói quen săm soi vào cuộc sống, điều mà trước kia đối với anh lại hoàn
toàn xa lạ. Kiểu săm soi ơ thờ của loại người không còn phải đánh vật với
miếng ăn.

Hàng của Thảo gửi về đều đặn. Sự biến mất một nước Đông Đức cũng

như sự tan rã của một đảng cộng sản ở nơi đó chẳng những không làm giảm
mà lại còn làm tăng chất lượng hàng gửi của cô ấy. Buồn cười! Khi đi thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.