PHỐ - Trang 155

nàn rằng tao đã làm cho nàng thất vọng hoàn toàn vào trái tim khô cằn,
bệnh tật.

- Cậu dại thật! Một người đàn bà như thế mà…

- Để rồi xem. Biết ai dại ai khôn? Nô lệ cho bất cứ cái gì đã khổ rồi, nô

lệ cho đàn bà còn ngàn lần cơ cực hơn, nhất là người đàn bà ấy lại nắm giữ
cái hầu bao của mình, hở?

hở như một quả đấm móc hàm làm Nam tắt lặng. Tốt nhất, anh nghĩ,

là chớ động chạm đến vùng vô thức về đàn bà của hắn. Đàn bà đã làm cho
con tim không mấy bình thường của hắn bị tổn thương nặng nề, nhắc đến
họ nữa, mình sẽ bị đổ ụp xuống đầu hàng tá những lý luận quái dị không
chịu nổi. Anh cười xòa:

- Thì thôi. Gớm nữa! Thế cái kịch bản phim đã tiến hành đến đâu rồi?

Không ngờ câu hỏi chiếu lệ ấy đã chạm đến một vỉa ẩn ức khác còn nặng

nề hơn. Bình trừng mắt:

- Tao cấm mày không bao giờ được hỏi tao về cái kịch bản ấy nữa. Xé

rồi, chùi đít rồi, vất mẹ nó đi rồi. Đã có một số thằng dựa vào cái ý tưởng
chưa hình thành của tao để ăn theo, khua bút xỏ xiên, chửi bậy chửi bạ,
thành thử tao không dính.

- Nói chung cậu ạ! – Nam không cười nữa – Cậu cũng nên thức thời một

tý. Ý tưởng này chưa hợp thì chuyển sang ý tưởng khác. Thiếu gì những ý
tưởng hay ho để cậu gửi gắm tâm huyết vào mà lại cứ đi khư khư giữ mãi
một đề tài gai góc, chênh vênh như vây? Cuối cùng chỉ chuốc khổ vào thân.

- Cái gì thức thời? – Hai chân Bình chạng ra như một con rối gỗ – Thức

thời như cậu ấy à? Tức là chỉ thiếu nước cậu mang cái lão Hen-mút Côn lên
bàn thờ mà tế sống, bởi chính nhờ lão mà cuộc sống của vợ chồng cậu, của
bao nhiêu kẻ khác bỗng trở thành giàu sang hãnh tiến. Thờ đi! Nếu là tớ, tớ
cũng thờ. Hở?

Lại một cú hở khác đấm vào ngược từ mang tai xuống nhưng xưa nay

vốn chiều nể bạn, lại biết mỗi lần đi đâu xa về bạn hay có cái thái độ nổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.