PHỐ - Trang 226

cách là vào tù. Vào tù tất nhiên là anh không thích thú gì rồi. Cái tạng của
anh không quen được với những chấn song. Vậy chỉ còn cách tốt nhất là…
chết. Chết cho thoát khỏi cái cảnh đời nhiễu nhương này. Mà chết đối với
anh cũng đâu có gì mới. Đáng lẽ ngày xưa anh đã nhiều lần phải chết rồi
kia mà. Anh đã nghĩ đến chuyện viết cho người bạn nhà văn một lá thư
tuyệt mệnh để xin lỗi về tất cả. Chỉ viết cho một người ấy thôi, người anh
đã làm hỏng cái bản thảo đáng ra có thể không bao giờ hỏng. Thế là anh đã
xin lỗi chính cuộc đời. Anh sẽ viết. Có thể viết ngay tối nay, ngay bây
giờ…

Tần ngần, anh cầm lá thư của Nam lên, xé đọc…

“… Bình thân!

Tôi đang tự hỏi không hiểu cậu là cái thứ người gì nữa? Cậu có thể chán

tôi, chán Hà Nội, chán cái phố nhà binh chả còn là nhà binh này nữa
nhưng ít nhất cũng còn con bé Niên Thảo chứ. Tội cho nó ngày nào cũng
nhắc đến cậu, đến người cha đỡ đầu dửng dưng, bạc bẽo. Cậu biết không?
Sáng hôm qua lật đệm giường lên để dọn dẹp bỗng thấy một gói Vinataba
nằm bẹp gí dưới đó, thứ thuốc mà cậu thường thích hút, tôi hỏi, nó trả lời:
“Con để dành cho bố Bình…”

Mắt anh chợt nhòa đi, không đọc tiếp được nữa, đành đi ra ban công

đứng hứng gió một mình. Trời Sài Gòn sao ngột ngạt thế này? Ngoài ấy, Hà
Nội không hiểu đã vào hè chưa? Con bé chắc đang vùi đầu vào bài vở để
chuẩn bị thi kiểm tra hết học kỳ?… Chao ôi, trẻ con! Nếu không có những
tâm hồn trẻ thơ như thế thì cuộc sống chẳng hóa ra tẻ nhạt lắm sao? Anh
cười buồn. Rút cuộc, suốt mấy tháng vừa rồi, mải lo làm ăn, mải lo những
chuyện đâu đâu, mình có thể để rảnh ra được phút nào nghĩ đến nó…

Lá thư viết tiếp:

“… Thảo đã về. Nguyên vẹn, thủy chung và đẹp ra. Chúng mình đang

sống lại những ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời. Cô ấy về, nhà mình lúc
nào cũng như có hội. Chỉ thiếu cậu, rất thiếu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.