PHỐ - Trang 230

em biết Bình sẽ không bao giờ chấp nhận. Chính vì thế mà em đành phải
nói thực với chị bạn kia toàn bộ cảnh ngộ của anh.

- Nói làm gì! – Bình càu cạu – Nói chỉ tổ người ta cười thêm.

- Anh hiểu sai rồi đấy. Chị ấy có bố là tỉnh ủy Việt Minh bị Pháp giết

trong thời kỳ chín năm, rồi chị ấy được ông chú là tư sản đón sang bên ấy
học. Nghe xong, chị ấy không nói gì, chỉ bảo ra bưu điện fax một bức điện
về nước có chút việc. Và không ngờ tối qua, chị tìm đến em, thông báo:
Hội những người Việt Nam yêu nước bên ấy đã đồng ý mua bộ phim của
anh với…

Bình tự nhiên thấy ngộp thở. Anh không dám nghe tiếp cái điều mà nếu

nghe xong, toàn bộ cuộc đời anh có thể sẽ được chuyển hẳn sang hướng
khác.

- Khoan… khoan đã – Giọng anh lào phào – Nhưng họ đã xem đâu? Đã

biết gì đâu? Tôi… tôi không muốn đây chỉ là kết quả của một sự cứu vớt.

Người đàn bà khẽ thở dài:

- Anh lại hiểu sai nữa rồi. Người bên ấy, dù có muốn cứu vớt đi nữa

nhưng không nhìn thấy lợi là người ta vẫn có thể bỏ qua. Chị đạo diễn đã
đứng ra đảm bảo về chất lượng nên họ tin. Nếu anh biết chính chị này đã ba
lần ngồi ghế giám khảo trong các cuộc thi phim lớn trên thế giới?

- Vâng… tôi xin lỗi!

- Họ sẵn sàng trả cho anh sáu mươi ngàn đô la Mỹ với điều kiện mua đứt

bản quyền. Và chị ấy nhờ em đến hỏi ý kiến anh trước.

Bình chìm nghỉm đi trong một mớ cảm xúc chộn rộn khó tả. Sáu mươi…

là sáu trăm triệu Việt Nam. Phim làm hết ba trăm, còn ba trăm… Trong đầu
anh cháy bùng một suy nghĩ, sẽ trả, phải, sẽ trả cho anh bạn nhà văn già ấy
hẳn một phần mười, tức sáu ngàn đô để có thể ngồi dậy mà tiếp tục cầm
bút. Còn lại, sẽ trả bổ sung cho tất cả những người làm phim, nhất là anh
em diễn viên, vất vả đến khôn cùng mà như không để ý đến đồng thù lao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.