PHỐ - Trang 242

tuy đã ngả sang cái tuổi sồn sồn nhưng vẫn đầy sức quyến cảm, cứ lườm,
nguýt rồi ghé vào tai nhau thì thào: “Ai đấy? Cha nào đấy? Trông được quá
nhỉ? Trông giống như một tài tử đang ăn khách ở Hồng Kông…”

Chỉ có Thảo là im lặng mỉm cười. Chị mỉm cười vì chị không muốn nói

gì cả. Tối nay, tối đầu tiên dọn về nhà mới sau ba tháng thi công bụi cát mù
trời, chị bỗng thấy lòng mình oải ra, trống rỗng đến lạ lùng. So với ngày
mới về, Thảo có chiều gầy đi một chút nhưng đám bạn bảo như thế lại càng
đẹp, một thứ đẹp ngầm, đoan chính, hơi buồn mà họ muốn cũng không
được. Có người còn kết luận: Loan là thời tiết buổi vui hôm nay nhưng linh
hồn của tất cả lại là bà chị. Chị nghe biết thế, chẳng rộn lên một điều gì. Cả
một thời con gái gian nan, tiếp một đoạn đời làm vợ, làm mẹ nhọc nhằn,
giờ đây cái khát khao cồn cào về một cuộc sống ổn định đã hiển linh bốn
xung quanh nhưng không hiểu sao suy nghĩ của chị lại chảy ngược về căn
phòng nhỏ của ngày xưa? Nó đẩy chị vào tận mảng tối ở sát tường, hơi
cách xa với mọi người một chút. Nói đúng hơn, cái dáng dấp cùng với
khuôn mặt của người giám đốc mặc com-lê đen kia đã làm chị đánh mất vẻ
tự nhiên vốn có hàng ngày.

Anh ấy vừa ở trong kia ra. Suốt ba tháng xây cất, anh chỉ có hai lần, lần

nào cũng vội vàng rồi lại đi ngay nhưng lần nào cũng gây cho chị những ấn
tượng khác lạ, ngược chiều. Bắt đầu là ghê sợ, sau đó lánh xa, rồi dần dần
tin cậy và, lạy Chúa, nếu hôm nay mà anh ấy không ra thì buổi vui này đối
với chị nào còn có ý nghĩa gì nữa?… Lần nào gặp chị, kể cả lần này, anh
cũng giữ một thái độ ân cần nhưng vừa đủ để chị khỏi phải nghĩ ngợi gì,
nếu không muốn nghĩ là hơi có phần lãnh đạm. Tưởng rằng cái con người
này cũng sẽ là cái con người đêm hôm ấy, chị đề phòng, xa lánh, nhưng
chẳng dè chị lại dồn lực vào khoảng trống và sự lãnh đạm của anh đã khiến
chị khó chịu, tức tối, như là bị tổn thương về một sức mạnh giới tính rồi
phá ra thành những mảnh ám ảnh nhẹ nhàng. Cái ám ảnh thô bạo đè chồng
lên cái ám ảnh ngọt ngào, cộng hưởng. Chị bỗng mong gặp anh nhưng lại
thầm muốn anh đừng bao giờ xuất hiện. Và kỳ lạ làm sao, cho đến trưa
hôm nay vẫn chưa thấy anh ra, ở nơi sâu thẳm trong lòng, chị chợt nảy sinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.