PHỐ - Trang 244

- Cơ bản ta đã có sự chuẩn bị từ trước nên không bị động – Hùng trả lời.

- Rẻ nhỉ? Cô ấy dự tính là khoảng gần bốn trăm, vậy mà kết cục chưa

đến hai phần ba.

- Nguyên vật liệu một số lớn mua được theo giá bao cấp, có cái không

phải mua do quan hệ làm ăn vốn có.

- Vợ chồng mình cảm ơn cậu nhiều lắm! Nếu không có cậu, chúng mình

phải loay hoay kéo dài chắc tới nửa năm, đắt mà có khi không được thế
này.

- Không có chi. Đằng nào chúng ta chả làm ăn chung. Nhà của vợ chồng

cậu tạm thời là nhà của công ty tôi. Những người đã có thời vất vả như bọn
mình, như Thảo, đáng lẽ phải được hưởng cuộc sống như thế này từ lâu rồi.
Nam, cậu ra nhảy đi! Đây là buổi tối của cậu.

- Thú thực… mình không biết nhảy. Hỏng thế. Này, Thảo nhảy được đấy,

cậu thay mặt cho những thằng cùng sư đoàn ra mời cô ấy nhảy đi. Chắc
Thảo sẽ rất vui.

Cùng lúc, tại góc đối diện, ngồi cạnh bà mẹ trong niềm vui sướng già

nua, Thảo khẽ đưa mắt nhìn họ… Trời ơi! Họ giống nhau và cũng khác
nhau làm sao? Cùng cao ráo, cùng mạnh mẽ, cùng một chặng đời trận mạc,
thậm chí cùng đẹp đẽ với sống mũi cao, con mắt sáng, hàng chân râu xanh
dịu vậy mà… người này còn giữ nguyên vẻ trận mạc thô mộc, người kia đã
thoát ra để mang dáng dấp hiện đại, văn minh. Lúc này đây, giữa chếnh
choáng hơi men, giữa cơn cuồng phong nhạc mạnh, giữa sự nhớ về những
tháng ngày bên nước ấy, hai người đàn ông giằng đầu óc chị về hai ngả,
mạnh như nhau, ngọt ngào cay đắng như nhau. Thảo lảng mắt đi, sợ hãi
không dám nhìn vào đó nữa…

Đúng lúc ấy, bên tai chị vang lên một tiếng nói mơ hồ mà thật gần gũi:

- Chị Thảo… Đêm nay là của chị, của anh chị. Anh ấy có nhã ý nhờ tôi

mời chị nhảy. Nhảy một bài thật nhẹ…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.