PHỐ - Trang 245

Chị thoáng rùng mình vì biết đấy là anh. Anh sẽ đến, phải đến, không thể

không đến. Và như đã chờ đợi, đã có ý sẵn sàng, chị đứng dậy…

Căn phòng năm chục mét vuông giờ đây chỉ còn bay lên một điệu van-xơ

thoáng nhẹ. Đèn tỏ mờ. Những đôi nhảy giảm tiết tấu để thả người vào
vùng thư giãn của nét nhạc cổ điển. Hai người cùng dìu nhau vào đó…

- Sao anh ra muộn thế? – Chị hỏi như phải để hỏi.

- Đáng lẽ tôi không ra – Anh nói vuốt qua mái tóc buông dài thơm mùi lá

sả của chị.

- Sao kia? – Chị hơi ngước lên.

Im lặng giây lát…

- Chị có cho phép tôi nói thẳng, dù chỉ một lần?

- Sao kia? – Câu nói được run run lặp lại.

- Vì tôi… tôi sợ phải gặp chị. Tôi thật ra…

Im lặng tiếp… Lồng ngực thiếu phụ thở dồn. Bằng cảm nhận đàn bà,

nhìn trong đáy mắt anh lâu nay, chị biết người đàn ông kia sẽ nói câu ấy,
nói hơn câu ấy nhưng… chị không nghĩ rằng nó lại được nói ra vào lúc này,
vào lúc chị chưa được chuẩn bị gì cả. Chính vì không được chuẩn bị nên
bất giác buột miệng:

- Sợ ư? Sao lại thế?… Anh nói đi! – Câu giục chạy ngược vào trong.

- Vì tôi biết tôi sẽ không kìm được lòng mình – Cửa đập đã mở, nước cứ

thế tràn ra sôi sục – Thảo lạ lắm, rất lạ, gây cho tôi cái ấn tượng không thể
quên ngay từ phút đầu nhìn thấy hình Thảo tại nhà bác. Khăn rằn, nón tai
bèo… mắt mở to… Không thể có cái gì đẹp hơn thế. Thảo đi vắng ba
năm… Ba năm ấy tôi vẫn ngóng tin Thảo qua Loan. Xin lỗi, có lần tôi đã
chụp trộm hình Thảo mang về treo ở… Rồi Thảo về! Mừng lắm… Nếu
Thảo được biết tất cả những công chuyện này tôi làm đều là vì…

- Thôi anh… – Tiếng nói chị chìm xuống – Xin anh đừng nói nữa…

tôi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.