chẽ với nhau: nhà khách Mount Edge; quán cà phê mang tên “Europe in
Summer” (viết tắt là EITS, đọc gần giống như EATS – ăn uống!), “mang lại
phong vị châu Âu và Jamaica dựa trên ý niệm thực phẩm từ-nông-trại-đến-
bàn-ăn”; và trang trại Food Basket, một dịch vụ chuyển phát hằng tuần
những sản vật trồng trọt tại địa phương tươi ngon, không sử dụng thuốc trừ
sâu. Hiện nay Robyn có lượng khách ổn định suốt cả năm, và đã xác định
những cơ hội để mở rộng hoạt động của mình hơn nữa, đồng thời giáo dục
cho những người khác trong cộng đồng về các phương pháp canh tác, dịch
vụ lưu trú và làm du lịch. Như Robyn chia sẻ: “Trong số rất nhiều điều tôi
học được trong thời gian ở Trung tâm Branson, tôi đã được chỉ dẫn những
cơ hội có thể tìm thấy từ việc khai thác sức mạnh cộng đồng ở địa phương.
Chúng tôi chỉ tuyển dụng người bản địa trong các doanh nghiệp của mình,
chúng tôi canh tác phần lớn thực phẩm tại địa phương và chúng tôi gắn chặt
với cộng đồng mọi lúc mọi nơi, bất kể là món cá chiên phục vụ khách hay
những tay trống “Rasta” người bản địa chơi cho khách nghe. Quả thật càng
hài lòng hơn khi biết rằng chúng tôi không chỉ điều hành một doanh nghiệp
lành mạnh, mà ảnh hưởng của doanh nghiệp ấy lên cộng đồng cũng rất tích
cực.”
HỌC VIÊN – DOANH NHÂN
Câu chuyện của Claire và Robyn càng khích lệ chúng ta hơn nữa khi ta tính
đến những khó khăn về kinh tế - xã hội tương đồng mà cả Nam Phi và
Jamaica đều phải đối mặt – tuy vậy, khi nhìn ra bức tranh toàn cảnh, thì đó
chỉ đơn thuần là những giọt nước rơi xuống biển. Vậy thì, tại sao chúng sao
không đưa tinh thần doanh nhân và tinh thần lãnh đạo lên một tầng bậc
mới?
Hãy bắt đầu từ hệ thống trường học. Bỏ học từ năm 16 tuổi, tôi luôn cảm
thấy rằng hệ thống giáo dục Vương quốc Anh chưa từng lĩnh hội được ý
tưởng là tinh thần doanh nhân có thể và nên được nuôi dưỡng từ tuổi nhỏ.
Tuy điều này đã được cải thiện trong thời gian vừa qua, nhưng rõ ràng còn