PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 103

thấy khó thở. Rồi khi nhớ ra Lệnh Khôn môn cũng ở phía Tây Nam, cả
người cậu lại run lên, tim đập mạnh. Đó không phải là dự cảm tốt, cậu
thường cảm thấy có một cái gì đó rất đáng sợ đang đến gần.

“Liệu ta có làm được không.”
“Người sẽ làm được.” Sán Tử trả lời ngắn gọn, những ngọn gió thổi

lên giọng nói của Sán Tử, khiến những lời ấy như vẫn quanh quẩn bên tai
Thái Kỳ.

“Sán Tử, ngươi có cảm thấy sẽ có quốc vương trong đó không?”
“Thần không rõ.”
“Ta nghĩ là không có.”
“Người không mong muốn gặp được quốc vương sao?”
“Ừ…”
Sán Tử nhìn chủ nhân của mình đang rúc người lại, tay ôm chặt lấy

đầu gối. Nếu tìm được quốc vương trong đoàn người ấy, Thái Kỳ sợ sẽ phải
rời Bồng Sơn cũng như không chọn đúng người. Dù vì lý do gì đi chăng
nữa, Sán Tử biết rằng Thái Kỳ rất lo lắng kể từ khi ngày hạ chí trôi qua,
điều này khiến cô không muốn rời mắt khỏi cậu. Những người lên núi, nếu
không phải loại người tự cho mình là quốc vương thì cũng là người ủng hộ
những người có khả năng trở thành vua. Nhưng điều đó không có nghĩa là
sẽ có quốc vương trong đoàn người lần này, hoặc có thể là Thái Kỳ sợ phải
tìm ra một quốc vương. Sau khi được lựa chọn, quốc vương sẽ phải gánh
vác số phận của cả vương quốc cũng như sinh mạng của kỳ lân. Nếu quốc
vương lạc lối thì kỳ lân phải gánh chịu hậu quả, khi ấy, kỳ lân sẽ nhiễm thất
đạo, một trọng bệnh không thể cứa chữa. Vì thế, quốc vương nắm trong tay
sinh mạng của kỳ lân. Trao số phận của mình cho người khác quả là rất khó
khăn và đáng sợ.

“Quốc vương nhất định không xuất hiện sớm thế này…” Thái Kỳ tự

nói với mình.

Sán Tử không nói gì.
Thái Kỳ không có sử lệnh cũng như không thể biến hình, cậu chỉ hiểu

một vài điều về kỳ lân. Trong tình cảnh này, cảm giác muốn chạy trốn là rất
bình thường, không ai có thể trách cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.