PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 94

“Đó là yêu quái?”
“Đúng vậy.” Cảnh Kỳ mỉm cười.
“Vậy chúng ta hàng phục yêu quái là để đưa chúng trở lại Thiên

Cương, quay về chính đạo?”

“Ừ. Nói theo cách của đệ, yêu quái ở trong bóng tối, để điều khiển

chúng, chúng ta phải đưa chúng về lại với ánh sáng và ràng buộc chúng
thông qua giao ước để chúng không quay lại bóng tối.”

“Em hiểu rồi. Nhưng làm cách nào…?”
Cảnh Kỳ lại thở dài: “Chuyện này rất khó diễn đạt bằng lời. Thật ra,

chính ta cũng không hiểu lắm, có lẽ là tùy vào năng lực của mỗi kỳ lân. Đệ
phải có quyết tâm cao thì yêu quái mới bằng lòng quy phục đệ. Tất nhiên,
quyết tâm không phải thứ dễ gì có được.”

Gương mặt Thái Kỳ càng ngập ngừng hơn.
“Nói cách khác, mỗi kỳ lân đều có năng lực đặc biệt. Uy lực thế nào

thì tùy kỳ lân, nhưng chắc chắn tất cả kỳ lên đều có năng lực đặc biệt.”

“Nhờ năng lực ấy nên kỳ lân có thể biến hình?”
“Ừ. Đó là năng lực thiên phú, không phải do chúng ta quyết định. Dù

chúng ta mong mỏi hàng phục được yêu quái này đến đâu nhưng nếu năng
lực không đủ thì tất chuốc lấy thất bại.”

“Cũng giống như sức mạnh hay tốc độ chạy của con người, là bẩm

sinh?”

“Chính là như vậy.” Cảnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, Thái Kỳ lại nghiêng đầu và nói: “Nếu vậy, việc dùng sức

mạnh để buộc yêu quái phải quy phục mình là rất khó? Chúng ta không
được mất tập trung, dù chỉ một giây, phải không ạ? Nếu không, mình sẽ bị
yếu đi?”

Cảnh Kỳ lại thở dài.
“Em xin lỗi…”
“Không cần phải xin lỗi… Có lẽ là do ta dùng từ khó hiểu quá.” Rồi

Cảnh Kỳ hạ giọng. “Bình tĩnh nghe ta nói, sử lệnh sẽ ăn thịt kỳ lân.”

“Hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.